Neptune – Phần 2
Thế nhưng…
[Hả]Neptune chớp mắt ngạc nhiên. Blanc vẫn giương nguyên vũ khí trên cao mà không hề di chuyển dù chỉ 1 li. Cô nàng tiếp tục giữ nguyên tư thế bất động
(Ế, chuyện, chuyện gì vậy?)
Neptune những tưởng rằng cú bổ bằng vũ khí Blanc sẽ đập bể đầu mình thế mà…..
Với sát khí từ tư thế kĩ năng của người bạn, Neptune tưởng tượng thấy dáng vẻ bại trận và tư thế khi ngỏm của mình nhưng quả nhiên như vừa rồi là sao
(Không! sát khí vào lúc ấy không hề sai chút nào)
Cô nàng muốn phàn nàn rất nhiều thứ nhưng
[Sao rồi? Neptune?] [B…branc]Không hề nghĩ đến việc mình bất giác gọi nhầm tên người bạn. Thế nhưng Blanc coi như không hề có chuyện gì
[Thực tế thì làm sao mà tớ có thể bổ xuống được chứ. Thật tệ nếu tạo một vết lõm trên sàn] [Không, không phải vấn đề đó] [Mà thôi sao cũng được]Sau đó, Blanc lại tiếp tục bình thản, cực kỳ bình thản. Với một thái độ bình thản giống như cam và táo hiển nhiên là 2 loại quả khác nhau, cô nàng nói
[Rồi sao?] [Sao ư, sao á, SEO cơ á]Hoàn toàn không có lời nào để đáp trả lại, 1 phần phát âm của Neptune trở nên kì quặc
[Kí ức không quay lại à?] [Ế……] [Giống như là nếu kí ức bị mất đi bởi một cơn shock mạnh, thế nên tạo ra một cơn shock giống như vậy sẽ có thể tạo ra hiệu quả. Nó hoàn toàn không phải phương pháp vật lý nên không cần bận tâm gì cả……sách viết vậy đấy]Quyển sách mà Blanc đã đọc
Quyển sách với tựa đề “Cách để đến cả một con khỉ cũng có thể khôi phục trí nhớ”
Cho đến cả ảo ảnh mà Neptune nhìn thấy dưới sát khí đáng sợ vừa rồi.
Sau đó Blanc giải thích tất cả mọi thứ
Tất cả những điều vừa rồi, kể cả có đươc giải thích rồi đi nữa thì
[Kí ức….không quay lại]Neptune lí nhí nói. Sau đó cô nàng bổ sung thêm [Rốt cục thì nó ở đâu được nhỉ? Hơn nữa có vẻ tớ đánh mất nó luôn rồi]
Là kí ức?
Hay sinh mệnh?
Rốt cục là sắc thái nào?
[Ừ, quả nhiên là không được, tớ cũng đã thử với Noire nhưng cũng chẳng hiệu quả gì] [Đến cả Noire cũng bị thử nghiệm…..?] [Vì cậu ấy cực kì muốn lấy lại kí ức mà. cũng tại 2 người mới chỉ chu du cùng nhau 1 khoảng thời gian thôi nhỉ. Vì Noire lúc nào cũng luôn phiên não, tớ thì muốn giúp chút sức gì đó cho cậu ấy nên đã thử tìm kiếm trong sách] [Thế ư, nhưng cậu ấy không nổi quạu lên à? Noire ấy] [Có chút, nhưng]Nói đến đó Blanc trở nên có chút ấp úng.
[Khoảng thời gian ngắn sau đó, cho dù có nói gì đi nữa cậu ấy cũng không hề tin tưởng] [A…….Ừ, là vậy hả]Mặc dù đã lựa chọn ngôn từ để trả lời nhưng kết cục Neptune lại chỉ có thể nói “là vậy hả”
[Mà thôi, sao cũng được]Neptune dùng tay cốc nhẹ lên đầu và đổi chủ đề
[Lần này thì cậu cũng đã rõ nó hoàn toàn vô dụng rồi thế nên từ giờ đừng có sử dụng phương pháp đó nữa. Phải phong ấn nó lại! Phong ấn! A… vừa rồi thật là sợ quá đi mà] [Tiếc thật đấy, tỉ lệ thành công lần này cao đến vậy mà…..có hẳn một con khỉ rồi mà…] [Bla….Mà vừa rồi bất ngờ làm tớ khát quá, giờ thì kể cả là trà tớ cũng uống] [Được thôi. Coi như để xin lỗi tớ sẽ rót trà cho cậu] [Vậy hả, cảm ơn nhé, Blanc]Neptune nhẹ nghiêng đầu như để cảm ơn. Blanc đi về phía ấm trà.
Ở trung tâm của căn phòng đơn của nhà trọ có một chiếc bàn, ấm trà được đặt trên chiếc bàn đó (Không phải là giải thích kĩ quá mức à? Lần này thôi nhé! Nepu)
[Noire và Vert làm gì mà mãi vẫn chưa về nhỉ] [Đúng thế ha, mà có lẽ cũng không có gì đặc biệt đâu] [Vậy hả] [Kí ức chính là thứ mang đến sự tồn tại cho bản thân. Việc không có kí ức khiến họ nghĩ cảm thấy ngờ vực sự tồn tại của chính mình. Ví dụ như mình là người thế nào?] [Ế, kể cả không có kí ức thì tớ vẫn là tớ thôi. Một cô nàng siêu cấp dễ thương xinh đẹp và là một anh hùng! Và tớ là Neptune! Ya Ya] [Tuyệt thật đấy, có thể suy nghĩ theo lối đó chỉ có một mình cậu thôi Neptune] [Wah! Đồ lạnh lùng] [Ế, mà Vert đâu có bận tâm đến vụ kí ức, cậu ấy đang ở đâu được nhỉ] [Ai biết được, rồi rồi, trà đây]Blanc vừa rót trà vào tách vừa mời Neptune, cô cũng rót phần cho bản thân, nhưng có vẻ Blanc đang đợi cho trà nguội bớt nên không động tay đến tách trà.
[Cảm ơn, ai ai ai]Neptune với tay lấy tách trà, nhưng do độ nóng của nó cô nàng luống cuống rụt tay và xoa xoa lên tai (Đó là [Mẹo vặt của các bà các mẹ] đấy. Cho dù không có trí nhớ đi nữa, thì đây là một trong những thứ vẫn còn sót lại! Nepu)
Cho dù vậy cô nàng có vẻ vẫn muốn uống ngay, kéo dài ống tay áo che lấy tay và nắm lấy tách trà. Neptune vừa thổi phù phù cho trà nguội bớt và vừa uống.
[Ơ kìa?]Neptune ngẩng đầu lên nhìn Blanc
[Mà nếu vậy thì cả cậu cũng đang phiền não à? Vụ mất trí nhớ ấy]Sau khi cùng nhau chu du, Neptune đã nghĩ rằng Blanc là dạng người cho dù có mất trí nhớ đi nữa thì cũng chỉ cần được đọc sách là đủ cảm thấy thỏa mãn.
[Nói sao đây nhỉ. Nhưng mà tớ cũng không hoàn toàn bận tâm đến nó lắm. Bình thường]Blanc nói như thể đang bàn về chuyện của người khác.
[Mà cậu đang thay đổi đấy Neptune] [Thì tớ là một anh hùng! Là một người đã được dẫn lối! Và muốn ăn Pudding!] […………..Tớ không hiểu lắm ý câu cuối của cậu]Blanc hơi chút nhăn mặt, sau đó cô nàng nhìn ngắm ra phía bên ngoài cửa sổ của căn phòng trọ. Giống như cô đang bận tậm đến 2 người bạn đi ra ngoài mà vẫn chưa về.
[Mà nói rồi đấy, tớ muốn giúp chút sức mình cho Noire, tớ nghĩ rằng nếu như có thể làm được gì đó thì tớ muốn làm.] [Vụ khôi phục….kí ức ư?] [Ừ, chính vì thế nên tớ đã tìm hiểu rất nhiều cách khác nhau, đúng vậy, tớ cũng đang thử nghiệm nữa] [Thử……nghiệm?] [Nhưng mà hầu như chẳng có kết quả gì. Đằng nào thì thử tạo ra cơn shock có vẻ như cũng không đem lại hiệu quả gì nên tớ thử đành thử nghiệm pha trộn một chút]Nhìn điệu bộ lạnh lùng của Blanc, Neptune nhìn xuống tách trà trên tay, giọng cô nàng bắt đầu run lên
[Cái, cái gì, cậu đã pha cái gì?] [Đương nhiên là……..độc rồi]Hốt hoảng, Neptune làm rơi tách trà. Với ý nghĩ không thể tin tưởng nổi, cô nàng bỗng khuỵu gối xuống đất] [Đ, đùa, đùa thôi phải không, Blanc, cậu cũng đùa như vừa nãy thôi đúng không]
Chỉ làm bộ thôi, đúng vậy, chắc chắn là như thế
………Thế nhưng tại sao Neptune bỗng cảm thấy hơi thở trở nên khó khăn.
Blanc giơ một tay lên và nói, trên tay cô lúc này đang kẹp một viên thuốc màu trắng.
[Cậu nghĩ cái này là gì?] [….Cái, cái gì vậy!!! Chẳng lẽ thực sự là độc dược?] [Chính xác, nhưng yên tâm đi, tớ dùng một lượng không vừa đủ không gây ra đột tử đâu nên tớ sẽ cứu cậu đúng lúc. Nếu không vậy thì đâu có phải là thử nghiệm. Giữa lằn ranh sinh tử biết đâu kí ức sẽ quay trở lại]Blanc vẫn giữ dáng vẻ bình thản, cực kì bình thản.
[Đùa thôi, cậu đang đùa thôi đúng không. Blanc, vụ này hoàn toàn không phải Cách “dịu dàng” khôi phục chứng mất trí nhớ chút nào hết. Lần này chắc chắn tiêu đề của cuốn sách đó là lừa đảo……..Blan………]Neptune hoảng hốt kêu tên Blanc.
[Đúng là lừa đảo đấy] Blanc nở một nụ cười hiếm có trên gương mặt.Nhìn nụ cười của Blanc, Neptune dần chìm vào trong bóng tối.
Cách không hề dịu dàng để khôi phục chứng mất trí nhớ – Phần truyện 1 – Hoàn thành
✶
✶
✶
Thế rồi.
[Sao rồi, lần này tớ diễn đạt lắm đúng không. Tớ chỉ nói đã pha lẫn thôi chứ thực ra chẳng pha gì đâu, vẫn chỉ là trà bình thường thôi] [Ế….cậu không….pha gì hả] [Ừ, mà đây cũng chỉ là thuốc đau đầu thôi, dù có muốn làm thì đây cũng là trà nên tớ sẽ không làm cách trò dị hợm ấy đâu. Mọi người mà học theo thì nguy đấy]Vừa hướng về phía xa xăm Blanc vừa nói.
[Vậy……..vậy thì nghĩa là…….]Sau đó nhờ vào được Blanc từ từ giải thích, Neptune cũng đã trở lại với tâm trạng bình thường. Cô thử kiểm tra lại một lần cơ thể thì quả nhiên không có chỗ nào bị đau hay khó chịu.
[Dù là cùng một thử nghiệm, nhưng chia ra để làm thì biết đâu sẽ mang đến hiệu quả gì đó. Nguyên lý thì cũng giống lần trước thôi. Sự thực thì chẳng có cái gì được pha vào đâu] [Lúc nào cũng với cái điệu bộ dửng dưng ấy, quả thật có gọi là một cô nàng búp bê cũng hợp lý] [Chuyện, chuyện này, vậy thì, vừa xong cũng không được rồi nhỉ] [Cậu dễ tin người quá đấy Neptune. Cậu ấy nhé, có vẻ là một cô nàng tốt tính hơn tớ nghĩ đấy. Mà tiếc thật, kí ức vẫn không quay lại.]Thông qua dáng vẻ của Neptune, Blanc đưa đến kết luận, có vẻ như đó là thực tại phải chấp nhận.
Nhưng cái mà Neptune nghĩ đến lúc này thì không phải chuyện đó.
[Nepu! Không phải việc đấy, đúng là cách chẳng “dịu dàng” chút nào. Chắc chắn tiêu đề cuốn sách đó là lừa đảo. Lần tới nhất định tớ sẽ yêu cầu đổi tên cuốn sách!!!!!!!!]Bằng cách nào cũng không được, phải làm sao đây
Có vẻ như khó có thể chấp nhận nổi kết quả này, Blanc khẽ nhăn mày.
[Thật là khổ quá đi] [Tớ mới là người phải nói như thế! Thế nhưng, tính sao giờ, mặc dù tớ đã nói rồi đấy nhưng nghe theo cuốn sách với tiêu đề lừa đảo ấy rồi làm tổn thương nhân vật chính và là một anh hùng như tớ……..]Khoanh chéo tay trước ngực, Neptune làm điệu bộ gật gù ừ ừ, cố tình tỏ ra cái vẻ nghiêm túc suy nghĩ kiểu thôi thì thế nào cũng được. Nhưng bỗng nhiên giống như có gì đó vừa lóe lên trong đầu, cô tươi cười với khuôn mặt rạng rỡ.
[Đúng đúng, không có vấn đề gì cả, tiêu đề cuốn sách không hề lừa đảo đâu] [????Vậy sao?] [Ừ, Thì là viên thuốc mà Blanc đang cầm, viên thuốc đau đầu ấy] [Ế……] [……Chính là nhờ vào một nửa (Độ dịu dàng) ấy mà có thể đó]Neptune làm một khuôn mặt vô cùng đắc ý, trong khi Blanc thì hoàn toàn kinh ngạc với bầu không khí “như đùa vậy mà cũng được hả trời” ngập tràn trong không trung. Dù sao đi nữa thì lần này………….
NeptuniaVN