Mặc dù không phải một tựa game dòng Neptunia hay Final Fantasy nên thực sự khá ngại khi viết review về em nó. Nhưng do bản thân đã theo dõi em nó từ những trailer đầu tiên cách đây vài năm, cho đến việc điểm số của Arise cho đến bây giờ vẫn đang rất cao (có thể nói là cao nhất dòng Tales of từ trước đến giờ), nên thực sự tạo cho mình kì vọng và thắc mắc rất lớn, điều gì đã khiến tựa game này thu hút đến thế.
Mặc dù không phải dạng người chơi hardcore có thể tạo ra những combo nghệ thuật khiến kẻ thù bất tỉnh đến vô tận, nhưng để có thể cảm nhận và đánh giá một cách sâu sắc nhất, bản thân mình cũng có thực hiện một công cuộc mang tên “Road to Arise” với việc hoàn thành platinum tất cả các bản main series có trophy cộng kèm với Tales of Abyss.
Vì không phải một bài review như bình thường về Neptunia hay Final Fantasy, nên bố cục bài viết sẽ khác hoàn toàn kèm theo việc bài viết đậm chất góc nhìn cá nhân.
Cốt truyện: An Toàn
Đầu tiên không vòng vo thì cốt truyện của Tales of Arise khiến mình thực sự thất vọng, với một dòng game mà cá nhân mình chơi với hi vọng lớn nhất là thưởng thức story xem các game sẽ mang đến plot twist bất ngờ nào dị hơn người tiền nhiệm không thì cốt truyện của Arise cực kỳ an toàn. Cả game chỉ có duy nhất phần hé lộ bí mật về thân phận của Alphen là đủ hấp dẫn nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó.
Story của game mang đậm 1 màu manga hay anime anh hùng ca cổ điển, điều mà bạn hoàn toàn có thể đoán hết được những gì sẽ xảy ra tiếp theo trong game.
Tiếp theo game quá thiếu các cảnh hài hước giữa các nhân vật với nhau, thứ mà luôn hiện hữu rất nhiều ở các bản trước, nếu có thì ở Arise chỉ hi hữu với các cảnh trong rừng cú còn lại chấm hết, điều này khiến thời lượng thưởng thức story vốn 1 màu và chả có gì bất ngờ của game càng chẳng có khoảng trống giải trí với những tiếng cười ngắn. Trong khi bản liền ngay trước đó là Berseria đã thực hiện điều này cực tuyệt vời.
Mặc dù là game đầu tiên với happy ending khẳng định hoàn toàn rằng có 1 đám cưới giữa 2 nhân vật chính (có thể thế thì các bản cổ hơn thời PS1 thì mình không biết, chí ít với mình là thật) nhưng tình cảm của Alphen và Shione hoàn toàn mờ nhạt, mình không thể cảm nhận được tình cảm của 2 anh chị này mặc dù thời gian chim chuột nhau trong game của cả 2 cực nhiều, tình cảm của bộ đôi được xây dựng và phát triển theo kiểu tại vì thằng kịch bản bảo nó phải như thế, và 1 phần sự quan tâm của Alphen nó tạo cảm giác như để trả ơn Naori, cũng như bản thân anh đang tìm kiếm hình bóng của Naori trong Shione. Tất cả những yếu tố ấy khiến cái kết viên mãn của game cũng chẳng hề mang lại cảm giác hạnh phúc như cách mà khi Luke quay trở về từ Tataroo Valley hay cảnh Sophie ngồi kể chuyện cho cháu trai của Asbel và Cheria.
Tiếp đến các nhân vật chính của Arise cũng không hề được thiết kế quá sâu, đơn cử như mối thù của Dahnan với Renan được thể hiện ở Rinwell ở đầu Lord 2 khi cô bé luôn nhắm sự thù hằn và công kích về phía Shione, nhưng ngay sau khi tiêu diệt xong Ganabelt thì cái sự thù hằn ấy gần như cũng mất hoàn toàn và cả 2 chẳng hề khác gì bạn bè thân thiết lâu năm.
Có lẽ bản thân Alphen cũng nên vác kiếm sang học hỏi Yuri về khoản “Thằng nào bướng thì cắt cổ luôn”, chính cái kiểu anh hùng ca cổ điển 1 màu tạo nên cảnh cực cực kì nhàm chán và ngớ ngẩn, khi đứng giữa sự tồn tại của cả thế giới và người anh yêu với kẻ phản diện, Alphen lựa chọn việc thuyết giáo đạo lý cho phản diện để tí nữa đi tong toàn bộ kế hoạch mà cả team đã đề ra và cuối cùng phải đặt niềm tin tinh thần vào 1 thực thể còn chả rõ có thể hiện hữu hay không khi tất cả chỉ dừng lại ở mức niềm tin là “ờ nó sẽ giúp đấy”, điều này đã tạo cho cái kết của game nó nhạt và nhảm không thể diễn tả nổi.
Nếu phải nói điều gì hay nhất trong cốt truyện của Tales of Arise thì đó chính là sự tri ân đến những fan cũ, những ai đã đồng hành và yêu thích câu chuyện trong Zestiria và Berseria, khi Arise đã cho người chơi được chứng kiến cảnh 2 anh em Edna cùng Eizen được gặp gỡ với nhau sau cả nghìn năm chờ đợi.
Gameplay: Quá mức an toàn
Không chỉ dừng lại ở mỗi cốt truyện, Gameplay của Arise còn an toàn hơn thế nữa, tất cả đều trở nên quá mức casual để nhắm vào người chơi mới.
Cái đầu tiên cần phải nói đến là game quá dễ, dễ quá mức, mình từng nhớ đã đọc trong 1 bài báo nào đó rằng gameplay của Arise được học hỏi theo cả Graces F nhưng nếu là thế thật thì sự khác biệt về gameplay giữa 2 trò chẳng khác gì trời và đất. Tất cả các trận đánh trong game chẳng có nổi 1 trận chiến nào thực sự ấn tượng hay đủ để lưu lại ấn tượng cho người chơi, thậm chí đến Lord 5 Vholran, việc đánh hắn còn dễ và nhàm chán hơn đánh 2 con chó cảnh cửa của hắn.
Tất cả những gì khó khăn mà quái và boss của game mang lại, hay ở mốc độ khó cao hơn chỉ là việc chúng trâu máu hơn đánh lâu hơn chứ chẳng có gì gọi là chiến thuật. Dòng tales vốn nổi trội ở việc xây dựng combo cho các nhân vật và khám phá điều khiển tất cả các nhân vật khi mức độ điều khiển của từng nhân vật có độ khó khác nhau nhưng đều hữu dụng. Ấy mà điều này hoàn toàn bị phủ lấp trong Arise khi Alphen quá bá, quá mức mất cân bằng vượt trội hoàn toàn so với các nhân vật còn lại. Alphen là nhân vật duy nhất có thể Boost Break và Stun mọi loại kẻ thù, kèm theo với Burning Blade sau khi stun boss bạn hoàn toàn có thể đốt sạch lượng máu đang có của Alphen để burst dame rồi chạy, điều này đặc biệt còn nhàm chán hơn nữa khi mở khóa Incineration Wave và với 1 accessory 120% counter dame bạn hoàn toàn có thể burst 1/2 cây máu của boss chỉ trong 1 lần. Với sự bá đạo ấy thì việc tự làm khổ mình để điều khiển các nhân vật khác liệu có cần thiết?
Chưa kể đến Arise là game dễ đạt trophy nhất cả dòng, chỉ cần 1 lần chơi khoảng 60h là có thể Plat, không có nổi 1 cái trophy yêu cầu phải chơi các nhân vật khác, vậy thì nếu bạn lười, không muốn thì việc tìm hiểu các nhân vật khác “hoàn toàn không cần thiết“. Dễ dàng là tốt nhưng dễ quá mức đến như thế này thì chẳng còn gì đáng để gọi là thú vị. Toàn bộ gameplay của Arise có thể được dễ dàng miêu tả qua bức ảnh dưới.
Chỉ cần 1 lần chơi đã có thể đạt platinum thì việc chơi lại cũng chẳng cần thiết lắm, nhưng thực sự thì giá trị chơi lại của Arise là bằng 0 khi bỏ đi hoàn toàn Grade Shop, bản sắc cốt lõi của cả dòng và thay bằng đống Atifact thứ bạn có thể kiếm đủ và kích hoạt toàn bộ công dụng ngay lần chơi đầu tiên. Game có đống weapon Devil Arms quen thuộc, thế nhưng ko cần thiết phải chơi lại thì liệu ai bỏ thời gian ra cày chỉ số cho chúng làm cái gì không?
Đấu trường trong Arise cũng quá dễ và ít, tất cả các trận đánh trong đấu trường chỉ dừng lại ở mức 1 bàn tay. Tiếp đến đống side quest dẫu có đến 70 tất cả nhưng hoàn toàn không được đầu tư, side quest hoàn toàn lặp lại chẳng có một dẫn dắt cốt truyện nào hay ho giúp bạn hiểu sâu hơn về thế giới, chỉ đơn giản đi đánh mấy con quái được yêu cầu, thế nên chỉ sau vài sidequest đầu tiên chắc chắn bạn sẽ skip toàn bộ hội thoại của side quest khi gặp.
Game có thêm thắt một vài tính năng mới như câu cá hay chăn nuôi nhưng chỉ dừng lại ở mức thêm vào cho có, chẳng có một chút thử thách hay thú vị nào, với trang trại người chơi chỉ cần nuôi vài lần cho đạt trophy xong bỏ xó cũng được, còn với câu cá thứ học theo rất nhiều các tựa game thế giới mở gần đây thì chỉ khoảng 1h bỏ ra là bạn có thể câu hết toàn bộ 44 loài cá vì nó thực sự Quá dễ.
Tất cả những điều người chơi cần làm trong 1 trận chiến của game có lẽ chỉ là thấy nút nào sáng lên thì bấm, các nhân vật không trong party cũng lên boost break như bình thường tạo ra việc thay đổi nhân vật tùy tình huống trận đánh chẳng còn cần thiết, và để tăng thêm cái phần đã quá dễ của game lên một tầm cao mới, lần đầu tiên trong suốt cả series Mystic Arte của boss có né được và chúng cast thì siêu lâu, đơn giản mà nói thì siêu phèn.
Và để khẳng định cho mức độ an toàn đến siêu dễ của Arise thì đây là tựa game đầu tiên trong toàn bộ series này mình chẳng buồn chỉnh Stragedy dù chỉ 1 lần xuyên suốt cả game. Điều mà chắc chắn không bao giờ tồn tại ở những bản tiền nhiệm dù chúng có dễ đến mức nào như Abyss hay Heart R.
Đồ họa – Âm thanh : Thiếu chiều sâu.
Không thể phủ nhận đồ họa của Arise quá đẹp, vượt trội hoàn toàn so với tất cả các bản trước đó, cá nhân mình đã cực kỳ hào hứng với đồ họa của game ngay từ teaser trailer đầu tiên vào 2019. Nhưng khi thưởng thức game, cảnh trong game, hiệu ứng đều rất đẹp ấy vậy nó lại chẳng lưu lại bất cứ ấn tượng sâu sắc nào, model của các map trong game tạo cảm giác được bê nguyên xi từ nơi này sang nơi khác chỉ thay tông màu, đơn cử như Calaglia với đất đá và lửa rực cháy thì vẫn y nguyên như thế sang Cyslodia thay bằng sự lạnh lẽo của băng tuyết và El Manacia là được phủ lên chút cây cỏ.
Nếu có điều gì đủ tạo ra ấn tượng về yếu tố nhìn trong game thì chỉ có duy nhất thủ phủ Viscint của El Manacia, 1 thành phố nguy nga tráng lệ, còn lại tất cả đều mang cảm giác na ná nhau không quá khác biệt.
Sự lặp lại còn đến từ cả đống vũ khí, khi vũ khí trong game đã vốn chả nhiều mà còn toàn sử dụng lại model của nhau và thay đổi màu sắc, điều này tạo ra một cảm giác lười biếng không hề nhẹ đến từ đội ngũ thiết kế.
Độ lười biếng ấy còn được thể hiện ở cả các NPC, khi model con nào cũng na ná con nào cho dù đây là 1 game ra mắt năm 2021, đến cả những NPC có vai trò nhất định trong mạch truyện chính như Tilsa hay Naytch… cũng chẳng có nổi 1 model cho riêng mình.
Hiệu ứng skill thực sự rất mãn nhãn và đẹp mắt nhưng nó chỉ là lúc đầu cho đến khi Rinwell và Shione học được các phép cuối thì chúng trở lên quá mức loạn, đôi khi bạn còn chả biết skill đang được tung ra là của boss hay bên mình nên tốt nhất là cứ né.
Với những ai đã quá quen thuộc và yêu thích series Tales of thì việc các Skit bị loại bỏ các đoạn hội thoại 2D chuyển sang 3D ban đầu sẽ có chút lạ lẫm nhưng dần dà bạn có thể sẽ thích thú với điều này, không thể phủ nhận rằng đây là một điểm sáng hiếm hoi của game. Thế nhưng việc loại bỏ hoàn toàn các bức Cut-in image của Mystic Arte thì hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.
Tiếp đến về phần âm nhạc, thứ mà bản thân mình cực kỳ hi vọng vì đã lỡ yêu thích và thuộc lòng cả 3 ca khúc chủ đề Hibana, Blue Moon cùng Hello Again từ cả trước khi game ra mắt, chúng thực sự quá tuyệt vời. Ấy vậy mà đó là tất cả những gì tốt đẹp về yếu tố nghe mà game có.
Nhạc nền trong game, các bản soundtrack quá chán, chúng chỉ dừng ở mức bắt tai nghe ổn chứ thiếu đi chiều sâu. Những trường đoạn cảm xúc, dễ lấy đi nước mắt của người chơi thì nhạc chẳng thể nào ăn nhập nổi hay có khi còn lạc nhịp hoàn toàn ví dụ như cảnh chim chuột đầy tình tứ của Alphen và Shione trước khi lên Legenis thì trong game lại nổi lên một bản giao hưởng cực kỳ hoành tráng. “Chắc là cũng có liên quan”
Phần lồng tiếng của game cũng chẳng có gì nổi bật, giọng lồng tiếng không thể hiện nổi hết cảm xúc nhân vật dù có chuyển qua nghe Jap hay Eng thì bản thân mình thấy cũng chẳng có nhiều khác biệt. Việc lồng tiếng còn được làm cẩu thả ở trong các side quest khi đa phần chúng chỉ là các tiếng Oh, Uh, Yes. Side Quest hiếm hoi nào có lồng tiếng thì bạn sẽ nhận thấy những điều nhân vật đang nói và phụ đề lại chẳng có tí liên quan nào với nhau.
Sẽ chẳng có nổi 1 đoạn nhạc nào mà chỉ cần nghe 1 lần đầu tiên mà khiến bạn nhớ mãi như cảnh Luke và Asch tử chiến trong khi giai điệu của Meaning of the Birth ngân vang hay cái sự điên loạn trong từng câu nói của Velvet khi nhắc đến mối thù với Arthur.
Kết
Mặc dù sau khi Platinum bản thân mình đã cố gắng chơi lại và căng tai ra để nghe nhạc tận hưởng mọi thứ của game một cách chậm rãi nhất, nhưng với sự nhàm chán cực độ mà game mang lại mình chỉ có thể cố gắng đi tiếp nổi đến Lord 3 và say goodbye với em ý.
Đến giờ mình vẫn hoàn toàn không thể lý giải được điểm số review cao chót vót mà game nhận được, vì thực sự đây là một tựa game quá mức an toàn về mọi mặt, không có 1 điểm gì quá nổi bật đủ gây ấn tượng. Và với bản thân mình Arise mang đến một sự thất vọng tương đối.