Taribox, Đôi Cánh Tái Sinh (Phần 1)
Nhịp chân nhanh dần rải từng bước xuống mặt đường đêm khuya. Cô thiếu nữ chạy vội trong chiếc áo khoác đen giữa rừng ánh sáng. Cô đang đuổi theo bóng dáng của một con người thân quen đang thoắt ẩn thoắt hiện giữa dòng người ngược xuôi.
“Uni, Uni!” – Tiếng gọi hổn hển ngân lên từ cái thanh quản bị nghẹn khí vì hơi thở gấp.
Bóng người không quay lại trước tiếng gọi, nó tiếp tục hòa vào đám đông nô nức đêm cuối tuần. Trước khi kịp ngộ ra, cô gái thấy mình bị kẹt giữa biển người lạ lẫm. Quay đi quay lại, lùng sục hết mọi ngõ ngách cũng chẳng thấy đứa em gái đâu, cô gái tự trấn an bản thân, “Chắc mình chỉ đang nhầm lẫn thôi.”, nỗi nhớ em trong cô vẫn da diết. Nhưng bỗng cô gái cảm nhận vai mình vừa bị một thứ gì đó chạm vào. Dưới chân cô vang lên âm thanh của vỏ đạn rơi.
“Cái gì thế này?” – Noire tự hỏi, cô nhặt viên đạn nọ lên ngắm nghía. – “Chất liệu của viên đạn này khá quen, nếu mình không lầm thì nó được sản xuất bởi một công ty nào đó ở Lastation. Thứ này có mặt ở đây thì nghĩa là–”
Trực giác của Noire mách bảo cô hướng ánh mắt vào tòa chung cư ở phía sau lưng, một khu nhà tối mịt mù, tương phản với phần còn lại của thành phố rực rỡ. Tầm nhìn đêm, dù chịu nhiều khó khăn về ánh sáng, vẫn cho phép nữ thần trông thấy lờ mờ cái bóng đen di chuyển qua lại. Quả thật linh cảm của Noire về bóng dáng người em là chính xác. Uni đang chờ đợi người chị của mình ở góc khuất của thành phố, nơi tránh xa tai mắt của con người xung quanh.
Được gặp lại Uni là niềm vui lớn nhất mà Noire dám đòi hỏi vào lúc này. Cô không kiềm được cảm xúc, đã vội chạy tới ôm chầm lấy cô em gái trong vòng tay. Mắt Noire mọng nước vì nỗi niềm hạnh phúc, nhưng nữ thần không muốn đánh mất vẻ cứng cỏi trước mặt người em, thành ra cô đành giấu những giọt lệ đi. Đôi má Uni đỏ hồng, cô em gái cũng vô cùng vui mừng khi được tái ngộ với người chị gái mà cô suýt đánh mất. Khác với Noire, Uni là cô gái yếu lòng và đương nhiên, cô em lập tức ghì chặt lấy vai chị mình và bộc lộ hết toàn bộ cảm xúc.
“Em nhớ chị lắm, chị hai!”
Bàn tay Noire xoa nhẹ mái tóc óng mượt của đứa em, miệng thì thầm dịu dàng, “Chị ở đây rồi, Uni ơi, cuối cùng chị em ta đã được gặp lại nhau.”
Màn tái ngộ cảm động được tiếp nối bằng cuộc tâm sự thân mật giữa hai chị em Lastation. Hồi còn sống ở thành phố cũ, cả hai chị em thường hay chia sẻ nhau nghe về những vui buồn mà họ gặp phải trong cả một ngày vào mỗi bữa ăn tối và tận bây giờ vẫn thế, họ có hàng tá chuyện muốn nói với nhau.
Noire hồ hởi kể cho Uni về cuộc chạy trốn đầy khó khăn, gian khổ mà lại chẳng kém phần thú vị và hào hứng khi cô cùng Neptune đối mặt với thiên nhiên khắc nghiệt ở vùng biển phương bắc. Cô nói rằng những thử thách ấy đã mang lại cho chính cô nhiều trải nghiệm mà chắc sẽ không bao giờ có thể hiểu được trên bàn giấy. Câu chuyện kể của Noire rất sống động, nó gần như khiến Uni bị mất hút vào cuộc phiêu lưu của hai nữ thần. Đặc biệt, Noire vẫn còn nhớ như in con cá cam khổng lồ khi trước câu trúng và màn biểu diễn đầu bếp điệu nghệ bởi Neptune.
“Lúc ở biển đông, Neptune và chị đã bị phục kích bởi một con thủy quái đáng sợ lắm. Cơ thể nó đâm trồi ra tùm lum xúc tu, cái nào cái nấy đều cứng tựa roi sắt. Bọn chị đã phải trầy trật lắm mới tiêu diệt được nó. Nếu không nhờ chị dùng Volcano Dive làm tràn dung nham vào nội tạng nó thì chắc giờ cả bọn đang nằm yên trong bụng con cá voi tinh rồi.” – Noire phấn khích nhớ lại cuộc chiến kịch tính với con cá voi khổng lồ. – “Ai ngờ nó vẫn chưa chịu bỏ cuộc cơ, con cá đó cứng đầu ác liệt! Khúc cuối cũng nhờ phát pháo của Lean – À không, của Neptune chứ, cậu ta có thể hóa thành máy bay[1] đấy, em biết không?”
Lời kể của Noire có tính ngắt quãng bộc lộ sự thiếu trung thực trong câu chuyện vừa truyền đạt cho Uni. Noire đã lỡ quá trớn với ký ức của mình, suýt chút nữa, cô đã để lộ mối liên hệ với Green Heart. Cô tất nhiên không xem Uni là một kẻ đáng nghi, song cô lo ngại những tai mắt xung quanh có thể phân tích được cuộc hội thoại bất cứ lúc nào. Việc để lộ cô có liên hệ với Green Heart sẽ dẫn đến bức màn của Hội Iris có nguy cơ bị vén lộ. Và dường như Uni cũng tỏ vẻ ngờ hoặc, điều này được thể hiện ở cái mí mắt giật giật của cô em gái.
Uni vỗ tay khen không ngớt lời câu chuyện phiêu lưu ký hấp dẫn của Noire khiến cô chị phồng to mũi tự kiêu. Cô em gái gặng đòi được nghe thêm nữa mặc dù Noire đã bảo không còn gì tiếp theo. Để từ chối khéo đứa em và không bị ép tiếp tục, Noire đánh câu hỏi ngược, “Thế trong thời gian chị vắng mặt, Lastation có xảy ra chuyện gì không? Còn Uni thì sống thế nào khi thiếu chị nè?”
Bất ngờ bị đẩy chủ đề về phía mình, Uni lúng túng xoay xở. Cô em gái cố gắng moi móc trong trí nhớ của mình để ra được một câu chuyện cho Noire. Đây là điểm kì lạ, Uni rõ ràng không phải là người khờ khệch hay đãng trí đến độ mà không thực sự nhớ về những chuyện đã trải qua trong suốt cả tháng trời qua. Đến chí ít là cảm xúc của cô trong thời gian đó, Uni cũng gặp đôi chút khó khăn trong việc bày tỏ. Thấy thế, Noire có chút không an tâm.
Tuy nhiên, Noire không muốn ép buộc em gái mình. Khi nhìn thấy vài giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán rộng của Uni, nữ thần Lastation dừng câu hỏi của mình lại, cô lộ rõ vẻ lo lắng cho đứa em.
“Uni, em có sao không vậy? Nếu em có chuyện không vui thì thôi, mình để dịp khác nhé.” – Noire nói.
Tránh để gây thêm sự căng thẳng không cần thiết, Noire nhận thấy cô cần hướng cuộc trò chuyện đến giai đoạn dễ chịu hơn. Ánh mắt của Noire láo liên gắng tìm cho mình một nguyên cớ hợp lý, cho đến khi nó bắt gặp vòng nơ trên cổ Uni có vẻ cao hơn bình thường. Dè đâu sự chú ý của Noire càng khiến cho Uni trở nên căng thẳng một cách lạ thường. Giọng của cô em gái có vẻ run hơn, cách cô trả lời thật khiến người ta nghi ngờ.
“K-K-Không có gì đâu ạ, chỉ là em có một vết trầy ở đó.”
Cô chị gái nghĩ lòng muốn được đùa giỡn với em mình bằng cách trêu chọc nó một chút. “Thôi nào, cho chị xem chút đi”, Noire dự định sẽ kéo nơ của Uni xuống để kiểm tra vết thương mà cô em muốn giấu giếm, nhưng nào ngờ, Uni lạnh lùng hất bàn tay của người chị ra khỏi thân thể. Một hành động vô lễ mà lẽ ra với người nổi tiếng ngoan ngoãn như Uni sẽ không bao giờ dám làm. Dù vậy, trong lúc giằng co, một phần của vòng nơ đã bị tuột xuống để lộ thứ nó che giấu phía sau. Tròng mắt đỏ thẫm của Noire phản chiếu thứ vật thể kì lạ đang dính liền trên cổ Uni, nó đang lan những đường gân máu ra.
“Uni, đây là gì…”
Chẳng biết Uni cất giấu ở đâu mà chỉ trong phút chốc, một khẩu súng lục đã áp sát vào mặt của Noire, thậm chí con mắt cô có thể nhìn thấy lửa soạt ra từ kim hỏa đánh trong tận cùng họng súng.
Bằng phản xạ có được thông qua luyện tập, Noire thình lình đánh mạnh vào cánh tay cầm súng của cô em gái khiến viên đạn bị lệch hướng trước khi ra khỏi nòng súng. Tiếng vang của phát súng nổ gây kinh động cả thành phố về đêm.
Uni chưa bỏ cuộc, cô vẫn liên tiếp tìm kiếm cơ hội bắn trúng mục tiêu của mình, nhưng tiếc cho cô, Noire là một chuyên gia cận chiến rất cừ khôi. Ngay cả khi không sử dụng đến thanh kiếm, nữ thần Lastation vẫn có thể dùng cánh tay uyển chuyển mà mạnh mẽ để đối phó với bất kì đối thủ nào. Mỗi lần Uni di súng vào người Noire, cô lại bị chị gái của mình đánh trật đường đạn buộc mọi đòn tấn công đều trở nên vô ích. Tuy nhiên, lợi thế không thuộc về phía Noire nếu cô cứ ở lại thế bị động. Tiếng súng ầm ĩ sẽ khiến các cảnh vệ của Leanbox sớm tìm đến và đồng thời là người của phái đoàn Lastation, đến lúc đó thì Vert cũng khó mà bảo vệ cho cô.
Có vẻ như tâm lý của cô trở nên vững chãi một cách kì lạ, bất chấp rằng đối thủ trước mặt cô hiện tại lại chính là đứa em gái. Trong phút chốc, Noire chợt nảy ra ý tưởng.
“Nếu mình có thể hủy khẩu súng đó của Uni, nó sẽ hoàn toàn không thể gây hại được nữa. Nếu như vậy, Uni sẽ bị vô hiệu hóa và mình sẽ có cơ hội ép nó khai ra vì sao lại hành động như vậy.”
Đúng như dự kiến, Uni tung đòn tấn công lần nữa với cách thức vẫn không thay đổi. Noire nhanh chóng dùng lòng bày tay phải chộp lấy cửa nòng súng rồi bóp chặt nó buộc Uni phải khai hỏa nếu không muốn bị cô bẻ gãy vũ khí. Bao bọc lấy lòng bàn tay Noire lúc này là mật độ dày đặc năng lượng share được vật chất hóa dưới dạng lớp màn bảo vệ, viên đạn vừa nhả khỏi nòng súng thì liền tiếp xúc với lớp năng lượng này. Tính toán của Noire cho phép lớp màn vi mạng đủ dày và linh động để phân tán động năng của viên đạn trước khi dừng nó lại hoàn toàn trên đường bay.
Nắm được lợi thế chủ động từ sự bất ngờ, nữ thần Lastation chộp lấy cơ hội kéo mạnh nòng súng ra khỏi thân súng, vô hiệu hóa hoàn toàn thứ vũ khí, đồng thời xoay người chuẩn bị tung cú đá hạ gục đối phương.
Có điều, đối thủ Uni không thực sự là một kẻ ngu ngốc. Cô em gái đã nhanh tay rút từ hông ra thêm một khẩu súng sơ cua trong lúc Noire thực hiện động tác tấn công. Không còn thời gian để canh chuẩn tầm ngắm nữa, Uni chỉ biết chĩa vội khẩu súng vào mục tiêu rồi khai hỏa ngay khi Noire vừa xoay đến vị trí đối diện.
“Đoàng!”
Mái tóc đen của Noire xõa dài khi viên đạn bất ngờ lao đến. Nó đã ngẫu nhiên che giấu mất hình ảnh của viên đạn, song vẫn có máu chảy ra từ bên trong mái tóc và sau đó là một Noire ngã bất động trên nền đất. Cánh tay của Uni run run vì đã kịp thời bắn hạ đối phương trong thời khắc quyết định của cuộc chiến, dù thế, khuôn mặt của cô vẫn lạnh tăm như kẻ cô vừa bắn không phải là ruột thịt. Tuy vậy, sự tàn nhẫn của Uni không dừng lại ở đấy, cô thậm chí còn định đảm bảo cho chiến thắng của mình bằng cách chĩa tiếp nòng súng vào cái xác không hồn. Ngón tay của kẻ hiểm độc kề sát cò súng, và đã có thể khai hỏa nếu như không bị làm sao nhãng bởi tiếng thét ai oán của ai đó vọng trong không gian. Và sự mất cảnh giác đó cũng là cái giá lớn mà Uni phải trả.
Vừa quay lại với công việc của mình, Uni hoảng hồn vì ngay sát cô là đôi mắt đỏ máu sáng rực. Quá gần để có thể kịp phản ứng, Uni hoàn toàn không thể ngăn chặn được đòn tấn công toàn lực của kẻ đối thủ mà cô nghĩ bản thân đã đánh bại. Cái cổ mỏng manh cùng mảnh vật thể kì lạ đang nằm trọn trong bàn tay của Noire, cô nữ thần giận dữ bóp chặt cổ người em gái nhấc bổng lên không trung.
“Cái gì đây? Cảm giác này, ngươi không phải Uni!” – Noire chợt phát giác điều gì đó. – “Share đang chảy trong người ngươi là share của Lastation nhưng nó không phải share của một thực thể tự nhiên, ta cảm nhận được sự thao túng trong cơ thể này.”
Kẻ đang nằm trong tay cô là một mimic, Noire ngờ hoặc điều này và giờ nó đã được xác thực. Một mimic vượt qua những giới hạn năm xưa của nó và tiến rất gần đến một bản sao hoàn hảo làm tâm trí nữ thần phát sinh sự lo ngại. Cô không biết có bao nhiêu kẻ như tên giả mạo này và an nguy của những người bị chúng đóng giả sẽ ra sao, nhất là Uni thật sự.
“Mau nói cho ta biết, kẻ đã tạo ra ngươi ở đâu và Uni làm sao rồi hả?! Bằng không ta giết chết ngươi!” – Bàn tay của Noire siết chặt hơn đến độ khiến câu nói của kẻ địch trở nên đứt quãng.
Tuy nhiên, con mimic này không tỏ ra quá hoảng sợ, chưa kể còn nhe răng khiêu khích, “Nếu ngươi giết ta, bọn họ sẽ đánh dấu lại vị trí của ta khi chết và lúc đó dù ngươi đang có kế hoạch gì ở Leanbox này, tất cả cũng sẽ đều thất bại cả, nữ thần Lastation ạ.”
Nhìn thấy Noire có vẻ hơi lưỡng lự, ả ta tiếp tục đe dọa, “Ngươi không còn lối thoát nữa, lũ cận vệ sẽ sớm đến và ngươi sẽ–”
Không để kẻ địch kịp kết thúc lời nói, Noire bất ngờ đập cả cơ thể của con mimic xuống nền gạch. Cú va chạm khiến kẻ này ói nước bọt ra khỏi miệng. Cứng đầu thay, ánh mắt man dại của nó vẫn gắng nhìn Noire với lời nói run run, “Noire, ngươi điên rồi à!”
Noire chưa vội trả lời, cô thu tay ra khỏi cổ con mimic rồi đặt lại lên đỉnh đầu nó, lúc này nụ cười đáp trả mới lộ rõ trên đôi môi vị nữ thần.
“Mimic, ta cho rằng việc các ngươi có tư duy cũng là một điểm yếu đấy. Ngươi đã để suy nghĩ đánh lừa mình rồi, về mà kiểm tra lại thông tin về ta đi nhé!”
Chỉ một phút chốc, bộ não của con mimic chợt nhớ lại những thông tin lưu trữ của nó về đối thủ. Nó nhớ lại Noire là nữ thần Black Heart, thống trị giả của Lastation và là người nắm giữ dòng chảy share của đất nước trong tay. Bản thân con mimic được tạo ra từ share của Lastation, nghĩa là nó hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Noire ngay từ đầu.
“Vẻ mặt của ngươi, chắc đã nhận ra rồi nhỉ, kẻ giả mạo. Ta có thể kiểm soát được dòng share đang chảy trong cơ thể ngươi và ta đủ khả năng để ngắt đi nó trước khi ngươi kịp nhận ra.” – Bàn tay của Noire tì nặng lên trán kẻ giả mạo. – “Chỉ cần ngắt đi năng lượng chảy về bộ xử lý nhận thức, ngươi sẽ hoàn toàn bị vô hiệu hóa, song cơ thể sinh học của ngươi sẽ vẫn sống bình thường. Đố lũ sáng tạo của ngươi có nhận ra điều này không nào!”
Chấn động lan ra làm đứt dây buộc tóc của con mimic đóng giả Uni. Nó đã hoàn toàn bị vô hiệu. Ngoại trừ trái tim còn đập và nhịp thở không khác người khỏe mạnh, toàn bộ ý thức của nó đã bị tước mất. Nó sẽ vẫn sống nhưng không bao giờ có thể tỉnh lại. Và miễn là con mimic vẫn chưa chết sinh học, tín hiệu sự sống của nó sẽ vẫn được gửi về tổ chức.
Lastation vốn là nơi đào tạo ra những con người tài giỏi, tinh ranh và Noire chính là một điển hình đặc trưng của nó. Chỉ qua ánh mắt nhìn, Noire hiểu rõ được mục đích của kẻ thù, đồng thời là vòng vây của chúng đang bao quanh cô. Chưa đến một lúc nữa, những mimic khác sẽ sớm đến ứng cứu cho kẻ giả mạo Uni và nếu chúng phát hiện ả bị đánh bại, sự hiện diện của Noire vẫn sẽ bị xác nhận. Trừ khi…
“Đúng vậy, trừ khi Noire là người bị đánh bại. Chúng sẽ không tiếp tục điều tra sâu hơn nếu đối tượng được xem là đã bị loại trừ.” – Suy nghĩ trong đầu Noire bộc lộ thành lời nói. – “Hơn nữa, đây sẽ là cơ hội để mình dụng chiêu “gậy ông đập lưng ông” lên Rei Ryghts.”
Như đã luôn nói từ trước, Noire và Uni là hai chị em ruột, đều là những nữ thần thống trị của Lastation. Khuôn mặt của họ giống nhau y như đúc, chỉ riêng cơ thể có đôi chút khác biệt.
Nếu con mimic này là bản sao gần như hoàn hảo của Uni, thiết nghĩ Noire có thể lợi dụng điều đó. Cô tráo đổi bộ thường phục trên người mình với bộ váy đen của con mimic rồi chỉnh chu lại cơ thể sao cho giống Uni theo một phương diện nào đó. Điểm may mắn là đôi giày mà Noire đang mang là giày thể thao, nó khiến chiều cao của cô thấp bằng với Uni khi mang cao gót, càng giúp hạn chế sự sai khác về vẻ ngoài. Nữ thần Lastation không quên dành sự chú ý của mình vào cái mảnh vỡ đính trên cổ con mimic.
“Thứ này chắc hẳn là hệ thống định vị đây, thiếu nó sẽ làm lộ tẩy lớp ngụy trang của mình.”
Đinh ninh một hồi, Noire quyết định rút mạnh tay cái mảnh vỡ đó ra khỏi cổ con mimic rồi đâm ngược lại vào cổ mình. Khác với con mimic là vỏ bọc của share, cơ thể của Noire vẫn chảy máu khi bị tổn hại, song cô gắng gượng kiểm soát nỗi đau, không để nó biểu hiện ra khuôn mặt. Chỉ còn kéo cái nơ che đi vết thương là Noire đã có một nhân dạng hóa trang hoàn hảo, và cái xác không hồn của con mimic lại trở thành một Noire thứ hai.
“Không thể ở lại đây quá lâu”, Noire nghĩ thầm, cô cần phải rút về vườn dinh thự hội mặt với phái đoàn của Lastation để tránh cho bọn chúng nảy sinh nghi ngờ.
Sự gấp gáp không cho phép Noire truyền đạt lại kế hoạch cho bất kì ai trong Hội Iris, ngoại trừ một chữ khắc “Asst.” bên nền gạch cạnh cơ thể của Noire “giả”.
Đó cũng là những gì của Noire còn để lại sau đêm đó, trước khi MAGES. xuất hiện cùng một số cảnh vệ của Leanbox.
Buổi sáng nhiều ngày sau tại vườn dinh thự Leanbox.
Như mọi thường, đồng hồ điểm 8 giờ sáng là lúc cho một tách trà chào ngày mới của Vert, vị chủ nhân của đất nước tận cùng cực nam thế giới. Khác một điều rằng ngày hôm nay, nữ thần sắc lục ăn mặc trịnh trọng hơn hẳn với bộ váy hở vai trắng tinh khiết cùng các vòng nữ trang lung linh ngập trên cơ thể. Vert trông thực sự ra dáng một nữ thần hơn bất cứ CPU nào lúc này.
“Trà hôm nay đậm quá nhỉ, MAGES.?” – Nữ thần nhăn mặt vì thức uống không được như mong muốn.
“Chúng ta đang trong lúc cấp bách mà Vert, chớ hi vọng những người hầu kịp chuẩn bị tốt cho cậu được.” – Nữ phù thủy cau mày trả lời. – “Dù gì cậu cũng nên nhanh uống xong tách trà đó đi vì trong cả tuần tới, cậu sẽ không được uống ngụm trà nào từ Leanbox nữa đâu.”
Vert tuy thở dài, cô vẫn không muốn uổng phí tách trà Assam đang cầm trên tay. Trên bàn trà hôm nay có sự xuất hiện của bức thư đang đọc dở.
“Hội Nghị Thượng Đỉnh Gamindustri”, tựa đề trên phong thư, một sự kiện được tổ chức thường niên nhằm hội bàn các vấn đề quan trọng đã xảy ra trong một năm vừa qua và là cơ hội cho các nữ thần được gặp mặt chính thức, thảo luận về các giải pháp tốt nhất hướng đến quốc gia mình. Kì hội nghị lần này, nước chủ nhà đăng cai được xoay vòng đến lượt Lastation. Đó cũng là lý do cho chuyến thăm của phái đoàn nước này vào nhiều ngày trước.
Hiển nhiên, sự kiện này không phải một tín hiệu tốt đối với Vert và các tùy tùng vì kể từ khi phát hiện ra sự tồn tại của các mimic, nhất là mimic Uni, Lastation đã gần như trở thành một nơi rất nguy hiểm. Đến lúc này, Rei Ryghts và tổ chức bóng tối của ả vẫn chưa lộ diện bao giờ, dù cả Gamindustri đang thắt chặt an ninh ở mọi vùng lãnh thổ. Điều này dấy lên suy nghĩ cho MAGES. rằng kẻ thù nhiều khả năng đang ẩn náu tại chính nội đô các thành phố lớn bởi theo binh pháp, “nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất”. MAGES., hơn ai hết, đặt giả thuyết Lastation chính là sào huyệt của ả.
“MAGES. cứ nói như chuyện nguy hiểm lắm vậy đấy. Hội nghị là nơi họp mặt của các nữ thần, chẳng phải cậu đã quên chúng ta từng đánh bại ả một lần rồi sao? Thiết nghĩ Rei sẽ không ngu ngốc lộ mặt ở một nơi nguy hiểm như thế.” – Vert đặt tách trà xuống, khuôn mặt cô vẫn điềm nhiên che giấu nỗi lo lắng.
“Nhân tiện, tình hình của Noire đã có gì tiến triển hơn chưa?”
Lại nói về CPU Đen, sau khi được cứu bởi Neptune và các cận vệ Leanbox, “Noire” đã được đưa về trung tâm y tế thành phố và được điều trị riêng bởi các bác sĩ được chọn lọc bởi Hội Iris. Tuy không có bất kì dấu hiệu nào nguy hiểm đến tính mạng, các bác sĩ vẫn chưa tìm ra cách làm cho cô tỉnh lại và cũng không dám chắc khi nào sẽ tìm ra. Việc mất đi một trong hai người đồng sáng lập đã đẩy Hội Iris vào đường cùng, họ buộc phải hành động trước khi kẻ thù kịp giáng đòn thứ hai của chúng.
Dù vậy, MAGES. dường như lại đạt được một lợi ích nhỏ từ chuỗi sự kiện vừa qua. Mạng lưới thông tin của cô được bổ sung thêm một điểm vô cùng quan trọng đến từ lòng địch, Lastation, như giả định. Một nhân vật giấu mặt luôn làm rò rỉ các thông tin quan trọng ở đất nước này về cho MAGES., kể cả các thông tin về sự bất thường trong nội bộ Công Hội. Tin mật được viết bằng mã át-xơ-ki đề cập đến một dự án bí mật của Công Hội đang được tiến hành khép kín và gắt gao. Cánh cửa phòng chứa bên dưới lòng đất luôn đóng kín khiến mọi thông tin đều bị chặn đứng ở đó, chỉ biết rằng họ đang chế tạo cỗ máy.
Nhiều khả năng sự kiện lần này là một nước đi giai đoạn của Tổ chức X nhằm tập hợp các nữ thần lại một điểm và đánh bại tất cả bằng thứ vũ khí bí mật mà chúng đang chế tạo. Một trong số những khả năng đó từng được MAGES. xem xét. Cô luôn chuẩn bị sẵn mọi phương án có thể sử dụng được.
Lời báo cáo của MAGES. vẫn không khác so với hai ngày trước là mấy, Vert lộ rõ nét phiền lòng sau khi uống cạn tách trà đậm.
“Sắp đến giờ khởi hành rồi, MAGES., tớ nghĩ cậu nên đi kiểm tra xem Neptune đã chuẩn bị xong chưa? Mặc dù đây là một phần của nhiệm vụ nhưng tớ vẫn hi vọng giữ được thể diện của quốc gia chúng ta.”
Nữ phù thủy không trả lời, cô gật đầu lịch sự rồi thả bước đi. Vert ở lại căn phòng xa hoa, ngẫm nghĩ về kế hoạch một hồi ngắn.
“Hội Nghị Thượng Đỉnh là sự kiện kéo rất đông người tụ họp về Lastation. Chắc chắn thành phố sẽ trở nên quá tải trong ít nhất một tuần và dù an ninh có được thắt chặt thế nào, kẽ hở vẫn sẽ rộng hơn thông thường. Chúng ta có thể âm thầm giải cứu IF khỏi nhà ngục của Lastation. Hội Iris cần một người dày dạn kinh nghiệm trong cuộc chiến thông tin như cậu ấy.” – Vert nghĩ tiếp. – “Tuy nhiên, mình vẫn không thể bỏ qua lời chỉ điểm của MAGES. Tình huống tệ nhất nếu bè lũ Rei can thiệp vào Hội Nghị, Iris cần có đủ quân số ở Lastation để phản công và vạch trần bộ mặt của chúng. Do đó, nhiệm vụ lần này sẽ mang tính chất sống còn.”
Tâm thế của Vert đã luôn chuẩn bị cho một trận chiến trước mắt. Rõ ràng cô có nỗi lo, nhưng cô biết cách giấu kín nó bằng sự bình tĩnh.
Cánh hoa diên vỹ nhẹ rơi khỏi cành và hạ mình cạnh bên tách trà còn đọng giọt.
Tại thời điểm này, Neptune đã không còn ở lại căn phòng chuẩn bị như yêu cầu của Vert nữa, thay vào đó, nữ thần Planeptune dành những phút giây quý giá còn lại để ghé thăm người bạn thân thương đang còn trên giường bệnh.
Neptune vẫn luôn là người thường xuyên tới thăm, thay hoa và trò chuyện cùng Noire suốt thời gian qua, mặc cho cô bạn vẫn bất động không trả lời. Hôm nay là ngày chia tay, Neptune muốn đến một lần nữa để nói lời chào tạm biệt, cũng như là cách tự khích lệ tinh thần cho chính bản thân. Cô nhóc tóc cà tím, dẫu thường ngày tính tình hậu đậu, thiếu tinh tế là thế, nhưng đối với bạn bè thì cô luôn quan tâm ân cần. Neptune khuỵu xuống bên cạnh giường bệnh, nắm lấy cánh tay của Noire, đôi môi cô không bao giờ thiếu vắng nụ cười.
“Noire à, chắc có lẽ cậu sẽ lỡ mất cuộc vui sắp đến rồi. Đây có thể sẽ là một trận chiến quyết định giữa Hội Iris chúng ta với kẻ thù. Thú thật, tớ thấy rất hào hứng vì mọi thứ diễn ra rất nhanh so với dự kiến, cả về chúng ta lẫn lũ giặc.” – Neptune nắm chặt tay Noire, đôi mắt cô cháy lửa. – “Trước khi cậu kịp tỉnh dậy là tớ chắc chắn đã đánh cho chúng tan tác cả rồi. Bắt được kẻ chủ mưu, tống giam ả Rei Ryghts, minh oan cho IF và mọi thứ sẽ quay trở lại bình thường như năm xưa. Cậu hãy đợi nhé, Noire, tỉnh lại và thấy tớ sẽ trở thành người hùng như thế nào.”
Niềm hi vọng là thứ duy nhất tồn tại vĩnh hằng trên nụ cười của Neptune. Chưa bao giờ chúng ta nhìn thấy sự tuyệt vọng của cô, kể cả khi u buồn hay giận dữ, Neptune vẫn luôn tìm ra cho bản thân một hướng đi mà cô nhìn thấy tiềm năng nhất. Đó cũng có thể là một đặc điểm của nhân vật chính chăng?
8 giờ rưỡi sáng, thời điểm cho các thành viên của Hội Iris tập hợp đông đủ trước trạm tàu phía bắc Leanbox, nơi nối với tuyến tàu vượt biển bắc nam. Tổng cộng theo danh sách của MAGES. thì họ có mười đặc vụ cho nhiệm vụ này bao gồm cả bản thân MAGES. và Neptune. Số lượng khởi hành trên chuyến tàu này chỉ có mỗi vài người nhằm tránh tạo nên sự nghi ngờ, dù vậy, những gương mặt được chọn lại vô cùng đáng tin cậy, bởi lẽ họ sẽ phải gánh vác thêm nhiệm vụ bảo vệ CPU Green Heart. Số còn lại đang đồn trú sẵn ở Lastation với nhiều danh nghĩa như phóng viên, nhân viên Công Hội hay cả người bí ẩn liên tục làm rò rỉ tin tức.
Lớp cải trang của Neptune được chuẩn bị rất vi diệu. MAGES. gợi ý cô nhóc luôn cần duy trì dạng HDD để đánh lừa kẻ địch vốn luôn tin Neptune sẽ dùng nhân dạng con người.
Cô khoác trên cơ thể trưởng thành của mình chiếc áo hoodie màu trắng tinh, tóc để xõa dài, phối với cái mũ len tiệp màu nhỏ nhắn. Chiếc quần đen dài tương phản với màu áo giúp tạo nên nét nổi bật cho cô. Neptune giấu hai tay vào túi áo, luôn đeo cặp tai nghe biểu lộ sự tách biệt với thế giới bên ngoài, như thể cô đang bị cuốn vào thế giới của âm nhạc. Nhờ cách pha trộn, tuy không lạ nhưng hiệu quả, đã tạo thành một hình ảnh mới cho Purple Heart. Khí chất phát ra từ cô là sự lạnh lùng và xa cách, trái ngược hoàn toàn với bản chất thực sự của cô nhóc cà tím.
Với sự chuẩn bị quá kỹ lưỡng, chuyến đi đến Lastation của nhóm không gặp bất kì bất trắc nào.
Kế hoạch được vạch rõ. Green Heart sẽ cùng MAGES. tham dự buổi lễ khai mạc ngay khi vừa đặt chân xuống ga. Chắc chắn sẽ có rất nhiều cánh phóng viên bao vây bọn họ. Mặt khác, Purple Heart sẽ đi toa sau và nhanh chóng rời khỏi khu vực đông người, tiến đến tòa khách sạn đã được đặt phòng sẵn để chuẩn bị cho bước kế tiếp.
Neptune sẽ ở lại khách sạn cho đến hậu buổi lễ khai mạc và buổi họp đầu tiên bắt đầu. Đó là lúc mà an ninh tập trung trọng tâm vào xung quanh phòng họp giúp nới lỏng nhiều khu vực bên ngoài. Neptune sẽ tận dụng thời cơ trà trộn vào Công Hội. Mục tiêu lần này không yêu cầu sự mạo hiểm, cô chỉ cần thu thập được dữ liệu về hệ thống mã khóa an ninh tổng và mã khóa phòng giam của IF, sau đó sẽ rút về đợi chỉ thị tiếp theo.
Và kế hoạch sẽ là như thế nếu như không xảy ra một tình huống oái oăm.
“Ôi, ngồi tàu ê cả mông rồi…”
Vừa vào đến phòng khách sạn, cô nàng nữ thần liền tắt nhân dạng HDD của mình đi rồi lao thẳng lên chiếc giường hạng sang êm ái. Khuôn mặt cô lộ rõ nét phè phỡn dù đang ở giữa nhiệm vụ. Và cứ mỗi khi được nằm dài ra, Neptune lại tái phát căn bệnh làm biếng. Rốt cuộc, chưa gì cả là đôi mắt của cô nàng đã bắt đầu nhíu lại.
“Giờ đợi đến lúc kết thúc lễ phải còn những hai giờ nữa, chắc mình đánh một giấc thì đâu chết ai nhỉ.” – Neptune nghĩ thầm, đôi mắt cô dần khép lại rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
“Nepsy… Nepsy…” – Có tiếng người gọi khe khẽ bên tay. Âm thanh đó dần trở nên ầm ĩ. – “Nepsy! Có dậy không hả?!”
“Vâng!”
Theo phản xạ, Neptune ngồi bật dậy ngay lập tức với lời đáp mạnh mẽ. Khôi hài thay, cú bật dậy của cô đã va vào đầu của cái người đang đánh thức khiến cả hai cùng ngã lăn quay ra, vừa ôm đầu vừa than đau.
“Làm cái gì thế hả?” – Cái giọng nói cộc cằn thô lỗ này, điểm nhận diện của CPU Cam, Uzume.
“Ủa Uzume, sao cậu lại vào phòng khách sạn của tớ vậy? Không lẽ là cậu định làm gì tớ–”
Nhận ra cách dùng từ gây hiểu lầm của Neptune, Uzume đỏ bừng cả mặt, “C-C-Cậu nói cái gì thế hả?! Sau cuộc họp, tớ đến đây ngay để kiểm tra cậu thế nào vì MAGES. gọi cậu mãi mà không thấy bắt máy.”
Dấu chấm hỏi to tướng in hằn trên mặt của Neptune. Cô vội chộp lấy cái điện thoại Cửa Sổ để kiểm tra thì tá hỏa khi thấy gần chục cuộc gọi nhỡ và đồng hồ đã điểm 5 giờ chiều. Nghĩa là buổi lễ kết thúc lúc 10 giờ sáng và cuộc họp cũng khép lại vài tiếng sau đó. Tất cả kế hoạch đã muộn thời gian bởi cơn ngủ quên của Neptune.
Bỗng chợt Neptune cảm nhận được sát khí đang nổi ra hừng hực từ phía sau lưng cô.
“Nepsy à, cậu biết đấy. Vì nhiệm vụ bị chậm tiến độ thế này, MAGES. đang rất tức giận và cô ấy cho phép tớ trừng trị cậu thế nào cũng được đấy.” – Sắc mặt của Uzume trở nên đen tối hơn. – “Chuẩn bị tinh thần đi, Nepsyyyy!”
Cái bóng của Uzume đang che mờ hình ảnh của cô nhóc cà tím. Khuôn mặt cô hoảng sợ kinh hãi như đang sắp bị một con gấu vồ xé.
“Ahhhhhh!” – Tiếng la thất thanh của cô nàng hậu đậu suốt buổi chiều hôm đó.
Rất nhiều thời gian trôi qua khiến cho người dẫn truyện cũ chán nản và họ phải thuê một người mới.
“Thế không đùa nữa, đây là thứ MAGES. bảo tớ giao cho cậu này.”
Nói rồi Uzume đưa cho Neptune một cái thẻ nhớ nhỏ. Sau khi lắp vào N-Gear, một tệp tin hiển thị trên màn hình máy với thông báo chi tiết về việc dời nhiệm vụ sang ngày mai, cũng vào thời gian kì họp diễn ra. Ở lần kế này, Uzume sẽ hợp tác cùng Neptune để tránh xảy ra chuyện đáng tiếc như ngày hôm nay. Cuối tệp tin, Neptune tìm thấy một đoạn ghi âm đính kèm.
“Không có pudding cho cậu hôm nay đâu nhé, Neptune, cố gắng làm ăn tốt hơn đi.” – Giọng chê trách của Vert.
Lời nói như lưỡi dao đâm vào trái tim non nớt của Neptune, nước mắt chảy thành dòng trên đôi gò má cô, “Pudding…”
Dù gì thì nhiệm vụ cũng bị trì hoãn đến ngày mai nên đêm nay, Neptune sẽ được thảnh thơi để làm mọi việc mình thích, miễn không bị phát hiện nhân dạng hay điều gì bất trắc khác. Uzume liền nảy ra ý tưởng cho một cuộc đi chơi giữa hai người ở thành phố Lastation hiện đại này. Đã khá lâu rồi, hai nữ thần không được trò chuyện, dạo chơi với nhau suốt từ hồi sự kiện Hư Không Thứ Nguyên năm xưa. Nữ thần sắc cam vẫn còn rất muốn cảm nhận lại cảm giác được bầu bạn với Neptune.
Một lễ hội văn hóa nhỏ đang được tổ chức tại khu dân cư phía nam trung tâm thành phố. Uzume đã luôn muốn thử được thưởng thức các món ẩm thực đặc sản ở Lastation và cô cho rằng đó sẽ là một địa điểm rất tốt cho chuyến hẹn hò của mình.
“Này, Uzume, cậu có nhất thiết phải nắm chặt tay tớ như thế không?” – Neptune đỏ mặt thủ thỉ.
“MAGES. đã giao nhiệm vụ cho tớ quản lý cậu rồi thì tất nhiên tớ phải nắm tay cậu để đảm bảo cậu không trốn việc nữa chứ.” – Vừa thả bước tung tăng, Uzume vừa ăn thích thú cây kẹo bông trên tay.
Từ khi bước chân vào lễ hội, cả hai người đã đi chơi ở rất nhiều hàng quán khác nhau và được tham gia các trò chơi thú vị, đầy tính thử thách như bắn súng, đập chuột đất. Khó nhất vẫn là trò vớt cá vàng, bởi đối với người thiếu khéo léo như Uzume, trò chơi này là một cơn ác mộng. Và suốt khoảng thời gian đó, Uzume vẫn luôn giữ chặt bàn tay của Neptune như thể cô sợ đánh mất cô bạn hay gì đó.
Bỗng nhiên đang đi thì bụng của Neptune reo lên rộn rạo, cô than thành tiếng, “Đói quá đi mất.”
Uzume cười phá lên trước khuôn mặt than vãn của Neptune, nhưng cô vẫn sẵn sàng dành cây kẹo bông ăn dở của mình cho người bạn. Đồ ngọt vẫn luôn là món khoái khẩu của cô nhóc nên khi vừa nếm một miếng là hai má chợt đỏ ửng cả lên. Chưa kịp nói câu cảm ơn, cô nàng cà tím đã quất trọn nguyên một cây kẹo bông khổng lồ. Nhưng chỉ bấy nhiêu thì đâu thỏa mãn được cơn đói của Neptune, thế nên họ quyết định tấp vào một hàng bán bạch tuộc viên bên lề.
Người chủ quán mang ra cho hai quý cô cả một đĩa đặc sản thượng hạng nóng hổi thơm phức, “Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu, đây là suất đặc biệt của quán chúng tôi ạ.”, lão chủ lên tiếng mời thân tình. Neptune rất nôn nao món ăn, thậm chí cô đã cầm sẵn que xiên tre trên tay trước khi lão chủ kịp đặt đĩa ăn xuống bàn.
“Mời cả nhà cùng xơi!”
Cả hai nữ thần đều đang rất đói sau cả ngày dài chưa có gì bỏ bụng đàng hoàng, vì thế, họ chẳng còn quan tâm lắm về khuôn mẫu ý tứ. Neptune và Uzume luôn mồm ăn lấy ăn để như thể họ chưa từng được ăn ngon như thế, đến độ mà nước sốt dính đầy cả miệng. Nhưng bằng sự tình cờ, sự thiếu ý tứ của Neptune lại giúp tạo ra một hình ảnh sai khác trước thiên hạ. Người dân Gamindustri luôn tin rằng Purple Heart là một vị nữ thần anh minh, tài giỏi và phong độ, không thể nào là một đứa con gái háu ăn như vậy được.
Chén sạch cả cái đĩa khổng lồ, Neptune thở dài với cái bụng căng phồng. Uzume cũng vậy. Không gì hạnh phúc hơn một bữa ăn ngon lành giữa đêm lạnh.
“Chắc sắp đến lúc rồi đấy, Nepsy đi theo tớ đến chỗ này nào!”
Như sực nhớ ra điều gì, Uzume vội nắm lấy tay của Neptune rồi kéo chạy đi. “Có chuyện gì mà cậu gấp gáp thế, nếu là nhiệm vụ thì đến tận ngày mai lận mà.”, Neptune thắc mắc. Uzume vẫn khẳng định rằng cô muốn cho người bạn xem một điều rất thú vị sắp diễn ra.
Hai nữ thần chạy chẳng kịp thở, được một lúc thì rốt cuộc đã đến được căn chồi nhỏ ở mỏm đất tận cùng của tấm đĩa dân cư nằm lênh đênh giữa vực sâu, một trong những đặc trưng kì dị trong địa hình của thành phố, vốn được cấu thành từ nhiều bề mặt cắt xẻo dạng đĩa hợp thành. Mỏm đất này cũng là nơi nhìn rõ nhất toàn cảnh phía nam của thành phố nhờ vào độ cao của nó so với vùng bình nguyên đằng xa.
“Bùm! Bùm!”
Nhiều vệt sáng xuất hiện giữa không gian đen tuyền, chúng bộc phát thành từng tràng pháo hoa rực rỡ màu sắc trên bầu trời. Đôi mắt tím sắc của Neptune trở nên lung linh bởi từng đợt pháo hoa đì đùng, hơi thở cô chậm nhịp khi nhìn vào chúng và trái tim thắt lại trước vẻ đẹp diệu kỳ.
“Đẹp lắm, phải không?” – Giọng Uzume nghẹn ngào.
“Ờ!” – Neptune trả lời thật lớn, cô muốn giọng mình át đi cả tiếng nổ của pháo hoa.
Đôi tay của hai người nắm chặt nhau hơn mỗi khi một tràng pháo hoa bung nở. Cặp mắt họ dường như bị gán vào cơn mưa hoa đa sắc trên nền trời. Không từ ngữ nào có thể miêu tả sự hân hoan của Neptune vào lúc này. Dù rằng không phải điều gì lạ thường, nhưng đây là lần đầu tiên Neptune có thể đứng gần với sắc đẹp mĩ miều này. Và bỗng chợt, viên pháo hoa nở thành những bông loa kèn rợp kín bầu trời, chúng mang màu trắng của sự trong sáng.
Trong khoảnh khắc của nét đẹp thuần khiết, Uzume khẽ ngả đầu lên bờ vai của Neptune. Bản thân nữ thần sắc cam rất muốn được chiêm ngưỡng trọn vẹn vẻ đẹp của màn trình diễn nhưng sự mệt mỏi của một ngày dài đã thực sự vắt kiệt sức lực của cô. Neptune thầm cười trước sự ngô nghê của CPU Cam rồi đành nhẹ nhàng choàng chiếc khăn ấm của mình quanh cổ Uzume để giúp cho giấc ngủ của cô ngon hơn. “Chúc ngủ ngon, Uzume, cậu vất vả rồi.”, Neptune khẽ nói vào tai cô bạn, đôi tay hai người vẫn nắm chặt nhau không dứt, hơi ấm từ nó xóa tan đi cái lạnh về đêm. Từng đợt pháo hoa sáng rực cho đến khi trả lại bầu trời màn đêm tĩnh lặng, Neptune vẫn ngồi đó ngắm nhìn các vì sao với bờ vai nâng tựa cho Uzume gối đầu yên giấc.
Hơi thở của Neptune hóa khói trắng khi trời dần về khuya. Cô nhóc đã bắt đầu thấy se lạnh trên làn da, có lẽ đã đến lúc cho cả hai người trở về.
Đột ngột, giữa phút giây yên bình, Neptune cảm nhận được một điều gì đó rất lạ lúc cô ngắm nhìn các dãy phố phía nam. Cứ như thể ai đó đang nhìn chằm chằm vào cô, một đôi mắt màu đỏ thẫm đầy sự đố kị và sát tâm. Nhưng kì lạ thay, ẩn sau là một tín hiệu khác. Kẻ thần bí đó đang sử dụng sát khí của hắn để thu hút Neptune. “Liệu kẻ này đang có ý muốn nói với mình điều gì ư?”, tâm trí Neptune chợt hình thành sự ngờ hoặc.
Dần về khắc khuya, hai nữ thần không thể cứ ở ngoài trời lạnh được, song Neptune lại không nỡ lòng đánh thức Uzume. Cô buộc phải nhẹ nhàng bế cô bạn của mình đi mà không gây ra quá nhiều tiếng động. Cân nặng của Uzume nhẹ bất ngờ, đến khi bế cô bạn trên tay thì Neptune mới nhận ra điều này. Cơ thể của cô gái thật mỏng manh và yếu đuối, vậy mà lúc nào Uzume cũng luôn là người xung phong năng nổ, sẵn sàng đương đầu với nguy hiểm mà không có lấy một lời phàn nàn. Nghĩ vậy mà Neptune càng thêm khâm phục ý chí của người con gái này.
CPU Tím đưa Uzume trở lại khách sạn. Sau khi chỉnh chu quần áo và đắp chăn chỉnh tề cho người đồng đội xong, Neptune quyết định quay ra bên ngoài để điều tra về cảm giác mà cô bắt được ban nãy.
Đồng hồ hiện tại đã điểm 11 giờ tối, khoảng thời gian mà mọi hoạt động kinh doanh thương mại, giải trí của thành phố chấm dứt để nhường chỗ cho sự yên tĩnh, nghỉ ngơi cho một ngày bận rộn sắp tới. Khi dường như mọi thứ đều quá yên ắng, bất kì âm thanh nào, dù là nhỏ nhất cũng nghe rõ mồn một trong đêm. Cô nhóc cà tím đang đứng giữa bóng tối mịt mù với ánh đèn chớp tắt trong con hẻm cùng, nơi cô cảm nhận được ánh mắt ghê rợn đã nhìn chằm vào mình. Nhưng ở đó không có bóng người nào cả, trơ trọi như hẻm phố ma. Thứ duy nhất đồng hành cùng Neptune là cơn gió lạnh rét buốt xương thịt.
Thất vọng vì phỏng đoán sai lầm của mình, cô nàng lắc đầu than trời rồi bước ra khỏi con hẻm nọ. Cô chẳng quên nhìn ngó xung quanh kĩ càng, song đáp lại cô chỉ là tiếng rít của những tấm bản lề cửa sổ khô dầu.
“Thôi mình về ngủ tiết kiệm sức cho ngày mai nữa.” – Neptune trề môi.
Cô nàng quyết định bỏ cuộc trước sự tò mò của mình vì sợ sức lực không đủ cho nhiệm vụ ngày mai. Ngược lại, căn hẻm như muốn giữ chân vị khách, nó cố tình phát ra tiếng đổ tháo ồn ào buộc Neptune phải quay người kiểm tra. Dè đâu là con mèo mun đen đang lùng sục thức ăn trong đống rác. Nhưng không, đó chỉ là đòn nghi binh, một bóng đen đã tức thì lướt qua nơi đầu hẻm ngay khi Neptune vừa quay lưng. Cô nhóc vẫn không nhận ra sự hiện diện của kẻ bí ẩn, sự thoắt ẩn thoắt hiện của hắn tạo nên một bầu không khí đáng sợ bao trùm lấy con hẻm tối. Vậy mà Neptune có vẻ không tỏ ra bất kì sự đề phòng nào, cô vẫn hồn nhiên tinh nghịch với con mèo mun hôi hám.
Cái bóng đen tỏ ra đắc ý vì gặp phải kẻ thù dễ xơi, nó không hề biết tất cả hành động của mình đều đang bị quan sát bởi chính con mồi thông qua tấm kính vỡ lẩn trong đống rác. Hắn rút con dao nhọn hoắt lao đến, chủ ý thực hiện đòn chém ngang canh vào ngay cổ đối phương.
Đúng lúc đó, Neptune bất ngờ tắt chế độ HDD làm cho cơ thể cô thấp xuống gần chục tấc khiến lưỡi dao chỉ cắt trúng được vài cọng tóc trên đầu cô. Động tác sáng tạo cho phép Neptune nắm lấy thế chủ động khi kẻ địch vẫn còn bị đà quán tính kéo bay trên không trung. Cô nhóc dang tay chộp lấy cánh tay đòn của kẻ tấn công, trước húc thân vào bả vai hắn, sau liền thực hiện đòn ném người điệu nghệ.
“Rầm!!”
Kẻ lạ mặt ngã sóng soài vào đống rác ngổn ngang. Neptune chớp lấy thời cơ phản công khi nhận thấy địch đang bị vướng vào đống dây nhợ chằng chịt, thanh kiếm trong bao được tuốt sẵn tiếp cận đối thủ của nó. Cái mũi nhọn nhắm thẳng vào bả vai của tên áo đen, Neptune đang muốn gây ra một vết thương có thể vô hiệu hóa khả năng tấn công của địch.
Đoạn kẻ địch dùng chân hất cái nắp thùng văng lên che mất tầm nhìn trong tích tắc. Mũi kiếm xuyên qua miếng sắt dày rồi đâm phập vào tường, chính lúc đó, cô nhóc nhận ra đối phương đã không còn ở vị trí cũ nữa. Trái lại, kẻ này đang liệng người trên không trung về phía sau lưng cô, tay hắn thình lình nắm chặt một thanh kiếm màu đen chuẩn bị ra đòn chém hạ.
Nữ thần Planeptune liền tính toán điểm rơi của địch, phút chốc, cô rút mạnh thanh kiếm ra khỏi vật cản rồi chĩa thẳng về phía nguồn sát khí hừng hừng. Gần như cùng một lúc, cả Neptune và kẻ lạ mặt đều cảm nhận được hơi lạnh của lưỡi kiếm đối phương kề sát bên cổ.
Đám mây dày đặc trên bầu trời cuối cùng cũng để lộ một mảnh trăng bán nguyệt. Ánh trăng dần vén lên bức màn tối mực của không gian, sáng tỏ hình ảnh hai đấu thủ đang kề cận tử thần trước mắt họ. Neptune, thông qua sự phản chiếu ánh kim, chợt đánh mắt thấy ký hiệu hoa diên vỹ được đính ẩn trên tấm áo choàng đen. Kẻ bí ẩn có lẽ đã đạt được mong muốn khi trông vào vẻ biểu cảm trên khuôn mặt của cô nhóc, y liền hạ kiếm xuống. Thấy thế, nữ thần Planeptune cũng không còn tỏ ra căng thẳng nữa.
“Quả nhiên là con át chủ của Hội, cậu thực sự rất mạnh đấy.” – Giọng người áo đen lên tiếng. Đó là một người phụ nữ. Âm điệu của y rất quen thuộc.
Neptune chỉ biết gật gù.
Thì ra đây là nhân vật bí ẩn ở Lastation đã luôn truyền tin cho MAGES. suốt thời gian qua.
Dường như trận giao chiến vừa rồi chỉ là cách mà kẻ này kiểm tra thực lực của người chỉ huy Hội Iris mà cô đang âm thầm phục vụ. Thiết nghĩ cô ta rất nghiêm túc. Với đường di kiếm dứt khoát như thế, rõ ràng nếu Neptune không đáp ứng được tiêu chí, cô nhóc sẽ có thể trả giá bằng mạng sống.
Nhưng ở một số phương diện, tiến sát gần với tử thần cũng là một cách để đạt được sự tin tưởng lẫn nhau. Cuộc gặp mặt này không phải là ngẫu nhiên. Nhân vật bí ẩn chủ ý muốn tiếp xúc với Neptune và hứa hẹn sẽ cho cô xem một thứ đặc biệt mà chắc rằng nó sẽ có lợi cho nhiệm vụ của Hội. Neptune vốn rất tin người nên nghe theo răm rắp lời kể.
Theo chân nhân vật áo đen, cô dẫn Neptune bí mật thâm nhập vào bên trong tòa nhà Công Hội không mấy khó khăn. Nhờ trong tay có thẻ khóa, người này có thể mở hầu hết mọi cánh cửa trên đường đi. Neptune cũng chẳng cần phải cố gắng che giấu nhân dạng vì thời điểm hiện tại đã quá nửa đêm, ngoài một số an ninh viên trực ca thưa thớt, còn lại hành lang của Công Hội vắng tanh không một bóng người.
Trên đường đi, nhân vật bí ẩn giải thích cho Neptune nghe về bản thân cô vốn là một thành viên Công Hội, do có nhiều bất đồng và nghi ngờ về hành động của tổ chức nên đã ngả về phe của Hội Iris.
Cô nói rằng mình có khá nhiều mối quan hệ thông qua tính chất công việc, trong số đó là thành viên của Hội ở ngoại ô, nhờ vậy mà cô mới biết đến sự tồn tại của Hội Diên Vỹ. Dù sao thì tiểu sử của cô cũng chỉ mang tính xác nhận, điều CPU Tím quan tâm hơn là phần sau của cuộc trò chuyện. Người này sớm bắt đầu đề cập đến một dự án bí mật mà cô phát hiện được bên dưới tầng hầm tòa nhà. Một thứ vũ khí tuyệt mật gì đó, người này đào sâu hơn và Neptune thật sự bị cuốn hút bởi chủ đề. Sự tò mò khiến cô nhóc cà tím thích thú.
“Dự án Box ư? Nó là thứ vũ khí mà cậu đã đề cập sao?” – Neptune hỏi khẽ vào tai người dẫn đường.
“Đúng vậy, đây là dự án bí mật của Công Hội nên an ninh thông thường rất nghiêm ngặt. Tuy nhiên, giờ này thì tôi nghi ngờ sẽ chẳng còn ai canh gác nữa, chúng ta không cần phải lo lắng thái quá.” – Cô gái áo đen giải thích, chốc đôi mắt cô ánh lên sự bí hiểm. – “Nơi cậu sắp đến là sự thật về kế hoạch của Rei Ryghts, xin hãy cẩn thận.”
Neptune nhủ thầm, “Vậy là thực sự lũ Rei đang có âm mưu tại Lastation này. Quả nhiên, MAGES. đã dự đoán đúng về hang ổ của địch. Mình phải mau chóng khám phá ra bí mật của chúng để còn báo cáo lại cho mọi người biết mà ứng phó nữa.”
Thời điểm bấy giờ là hai giờ sáng, ngay lúc cho một cuộc tuần tra của các an ninh viên Công Hội, thật trớ trêu thay, lại vừa khắc Neptune băng ngang qua ngã rẽ dẫn vào phòng biệt giam, nơi IF đang bị giam giữ. Đôi tai tinh nhạy của cô nhóc bắt được tiếng bước chân đanh đanh trên sàn nhà, nhưng Neptune lại không thể định hướng được nguồn phát. Các bức tường dọc trên hành lang của Công Hội đều được bọc tấm thạch cao có khả năng dội ngược âm thanh khiến hướng chuyển động của chúng bị rối loạn. Dù vậy, cô gái áo đen thì khác, có vẻ việc nằm lòng cấu trúc của tòa nhà giúp cô đạt được những lợi thế nhất định. Cô nắm lấy tay của Neptune rồi bất ngờ kéo nàng vào một rãnh tường ẩn trong bóng tối. Vừa ngay chốc, một tay bảo vệ lò mò bước ngang qua với cái đèn pin sáng rực. Suýt chút nữa là cả hai đã bị tóm cổ.
Hiển nhiên nhân vật thần bí này có khả năng đoán âm tốt hơn Neptune gấp nhiều lần, cô vừa cứu nàng một phen hú vía. “Suỵt…”, cô ta ra hiệu cho CPU Tím khoan cử động, hãy để tay bảo vệ đi xa một quãng trước. Được một lúc sau, cảm thấy an toàn rồi, cô mới cho nàng cà tím bước ra khỏi rãnh tường chật hẹp.
“Hả?!” – Neptune thốt lên khi đôi mắt cô đột nhiên chạm trực diện vào cặp mắt của tay bảo vệ.
Tay bảo vệ thứ hai này không tạo ra bất kì tiếng động nào khi di chuyển nhờ vào đôi chân trần của hắn. Nhìn khuôn mặt của gã này khá trẻ, chắc hẳn đã bị lũ bạn đồng nghiệp đùa giỡn giấu mất đôi giày đi thành ra mới phải bước chân trần dưới mặt sàn lạnh ngắt thế này. Và quá là điều xui xẻo khi nhờ trò chơi dại của đồng bọn, hắn mới tình cờ bắt gặp Neptune và cô gái áo đen đang lén lút bước ra khỏi rãnh tường.
“Báo động! Có kẻ đột–”
Chưa kịp dứt lời truy hô, lập tức, một đòn cước đã giáng thẳng lên đầu kẻ xấu số làm tên này lăn ra bất tỉnh nhân sự. Song tiếng kêu lớn của hắn đã kịp thời được nghe thấy bởi các viên an ninh khác và chưa đến vài giây sau, còi báo động đã vang inh ỏi khắp khu sảnh. Nhận diện tình huống xấu nhất đã diễn ra, nhân vật áo đen quyết định sẽ thực hiện giải pháp cuối cùng của cô.
“Cầm lấy cái thẻ khóa này, Neptune! Cậu hãy chạy tiếp tục xuống tầng hầm của Công Hội, ở đó, cậu sẽ tìm thấy một cánh cửa lớn. Đã đến nước này rồi, cậu hãy cố gắng phá hủy những thứ mà bọn chúng đang âm mưu chế tạo dưới đó rồi thoát ra ngay.” – Người này đặt cái thẻ khóa vào tay Neptune, giọng rất vội vã. – “Tôi sẽ đánh lạc hướng bọn chúng cho, mau lên!”
Neptune không có quá nhiều lựa chọn trong trường hợp này, cô đành phải nghe theo sự chỉ dẫn của người đồng hội mà chóng tiến xuống cầu thang dẫn đến tầng hầm Công Hội Lastation. Ở lại phía sau, nữ nhân vật áo đen bổ nhào thẳng vào số lính đang chạy ào đến, sự tấn công chủ động của cô khiến chúng kinh ngạc. Như thế, cô nghĩ mình có thể câu thêm thời gian cho Neptune.
“Rõ ràng sự kiện Hội Nghị là một cái bẫy do Rei dàn dựng, ả thực sự đồn trú tại Lastation để thực hiện âm mưu xây dựng thứ gì đó và sử dụng CFW Magic để đánh lạc hướng chúng ta. Năm xưa, ả đã có những công nghệ vượt thời vô cùng nguy hiểm và lần này, thứ vũ khí đó sẽ còn đáng sợ hơn nữa.” – Neptune tự thoại với bản thân trước nỗi lo từ mối đe dọa mà Rei Ryghts có thể gây ra. Cô tiến đến cánh cửa lớn và không chút ngần ngại sử dụng thẻ khóa khai mở điều ẩn tích đằng sau. – “Mình sẽ ngăn chặn nó trước khi kịp có gì xảy ra.”
Cánh cổng khổng lồ vang lên tiếng động điếc tai, tiếp đó, cả khối sắt thép nặng nề bắt đầu chuyển dịch mở ra màn không gian đen tối phía bên kia. Hệt như lời của nữ nhân vật áo đen, không có bất kì dấu vết của con người ở bên trong căn nhà kho lớn. Không gì cả ngoài sự vắng lặng đến điếng người.
Bước chân đầu tiên của Neptune vào căn phòng vô tình kích hoạt hệ thống cảm biến ánh sáng. Tất cả các ánh đèn phủ kín mái trần lần lượt soi rọi cả vùng không gian rộng lớn. Bất ngờ thay, dáng hình của căn phòng hoàn toàn khác tất cả những gì Neptune đã tưởng tượng về một nhà kho nhếch nhác với dầu đen nhơ nhúa khắp sàn hay các guồng máy, dụng cụ vứt tứ phía bừa bãi, mà cũng chẳng phải một cái kho chứa đầy bụi bặm đóng rêu xanh. Những gì đang đập vào nhãn tròng của cô gái là cung điện nguy nga tráng lệ. Nền đất được trải thảm đỏ đắt tiền, các cột trụ dọc theo lối đi với các họa tiết hoa văn tinh xảo cùng nhiều đồ nội thất giá trị được trưng bày khắp phía của căn phòng. Nơi xa nhất từ tầm mắt Neptune là chiếc ghế sang trọng cùng bàn gỗ quý được đặt ngay ngắn ở cuối căn phòng, trước tấm gương khổng lồ.
Kì thực, sự kì lạ của nơi này khiến Neptune có chút lo sợ, nhưng bên cạnh đó, nỗi tò mò vẫn chiếm chủ đạo trong tâm tính của cô nhóc quậy quọ. Cô bỏ dở sự hoài nghi của mình và tiếp tục tiến dần đến chiếc bàn trong tầm mắt. Tâm lý của Neptune vẫn luôn dè chừng trên mỗi bước chân hạ xuống, song thực sự lại chẳng có gì diễn ra làm cô thất vọng tràn trề. Nhưng Neptune, trong một khoảng ngắn, đã quên béng mất nhiệm vụ của mình là tìm kiếm cái thứ vũ khí bí mật của Rei ở khu nhà kho này. Cô không nên bước vào đây khi chưa thực sự nhìn thấy thứ mình đang theo đuổi.
“Mmm… Mmm…”
Tai của cô nhóc bắt được tiếng lí nhí phát ra từ đâu đó. Càng lại gần cái bàn gỗ, cô càng nghe rõ thứ âm thanh này hơn. Áp tai vào sát mặt bàn, cô nghe cái âm thanh như gần bên tai, nhưng khi kiểm tra xung quanh thì lại chẳng thấy bất cứ điểm dị thường nào. Neptune bèn nghĩ, chắc hẳn âm thanh phải phát ra từ bên dưới cái bàn gỗ cứng và bắt đầu dồn sức để đẩy cái bàn đi. Ai ngờ nó lại là một cái đòn bẫy. Một khi cái bàn bị dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu thì ngay khắc cái cần trục sẽ xoay cho cánh cửa khổng lồ của nhà kho đóng kín lại. Thế mà Neptune thậm chí còn không sớm phát giác. Một thứ khác đang thu hút con mắt chú ý của cô.
“Hiền giả Kei… Uni… Tại sao hai người lại ở đây?” – Neptune hoảng hốt khi nhìn xuống cái hố nông bên dưới chân bàn. Ở đó, Kei và Uni đang bị trói gô và quấn kín miệng bằng vải trắng.
Neptune dùng sức kéo Kei ra khỏi miệng hố. Ấy thế mà chẳng hiểu sao, cái cô hiền giả này khi lên được mặt đất lại cứ luôn miệng kêu la qua cái khăn trắng, đến khi Neptune tháo nó ra mới nghe rõ được lời thét. “Đừng Neptune, đây là cái bẫy đấy, mau chạy đi!”
“Hả?!”
Ngay khi Neptune kịp ngộ ra tình hình, cánh cửa lớn đột ngột dịch chuyển tạo ra tiếng rít ầm ĩ.
“Đừng hòng nhốt ta lại!”, CPU Tím vội hóa dạng HDD thuần túy với thanh cự kiếm to lớn được triệu hồi sẵn trong tay. Thanh kiếm được truyền đủ lượng share cần thiết để trở nên cứng cáp hơn bao giờ hết, đủ để xuyên thủng cả sắt thép. Với tốc độ được gia tốc một cách khủng khiếp bởi bộ động cơ phản lực ở lưng, Purple Heart xoay sở tiếp cận được cánh cửa trước khi nó kịp đóng kín rồi nhanh chóng chắn ngang thanh kiếm vào giữa hai bên cửa nhằm giữ cho nó không thể đóng khít được.
“Các ngươi nghĩ ta ung dung vào đây mà không chuẩn bị trước à? Xem thường nhau quá đấy nhé!” – Nói rồi, Neptune quay lại báo với Kei và Uni vừa mới được cởi dây trói. – “Tôi giữ được rồi, hai người mau khẩn trương đi.”
Những tưởng kế hoạch của địch đã đổ vỡ thì bỗng nhiên một viên đạn xuất phát từ đâu đó ghim thẳng vào thanh kiếm của Purple Heart khiến lực tải của nó bị phân tán. Cấu trúc thanh kiếm dần vụn vỡ, nó dễ dàng bị hai thành cửa ép gãy đôi khi chúng đóng sập lại. Áp lực từ cú va chạm mạnh bạo hình thành lực khí nén đẩy Purple Heart ngã ra một quãng xa. Con ngươi cô đứng tròng vì kế sách của mình chốc bị phá giải. Âu là vì cô không hề tính đến một tác động ngoại vi như thế.
“Haha… Haha…” – Bỗng giữa không gian có giọng cười ma mãnh. Thứ giọng điệu xảo trá này vang vọng từ bốn góc phòng. – “Xin chào mừng đến sân khấu của ta, Neptune ạ.”
Purple Heart nghe thấy sự quen thuộc trong tiếng nói, cô tự vấn tâm trí, “Giọng nói này, mình biết nó là của ai.”, rồi bỗng chốc cô lớn tiếng khẳng định, “Là ngươi phải không, Rei Ryghts, mau ra mặt đi!”
“Giỏi lắm, Neptune, đã lâu không gặp mà ngươi vẫn nhận ra giọng ta à.” – Ả đáp, đoạn mỉa mai cô nữ thần. – “Tuy nhiên, có lẽ ngươi đã không còn thông minh như xưa rồi nhỉ, để vướng vào cái bẫy rõ ràng của ta như thế này. Ngươi vẫn chẳng chịu học hỏi gì cả, nữ thần Planeptune!”
“Nói nhiều quá, Rei, ra mặt làm một trận đi chứ. Ta đâu nhớ ngươi là kẻ trốn chui trốn nhủi chỉ để khè khè cái giọng nói của mình ra như vậy.”
Cách đối đáp của Purple Heart khiến kẻ bên kia chiếc loa tắc lưỡi. Rei là người khá nhạy cảm, mặc dù bản thân ả rất hay mạt sát đối phương nhưng lại rất ghét bị làm điều ngược lại. Ả bắt đầu to giọng.
“Ngươi nghĩ hạng tôm tép nhà ngươi được quyền đòi ta phải xuất hiện? Biết thân biết phận đi, con nữ thần thấp hèn. Cơ mà, ta là một người hiếu khách nên sẽ không để ngươi phải buồn chán trong cái hộp thiếc đó đâu.”
Ả ta dứt lời được một lúc. Căn phòng bắt đầu vang lên những âm thanh kinh động, có thứ gì đó đang chuyển động giữa những bức tường. Neptune lần theo dấu vết tiếng động mà nó để lại, dần dà cô cảm nhận được hướng di chuyển của vật thể.
“Cross Combination!”
Lưỡi kiếm của Neptune chém nát một khoảng sàn nhà để lộ một ống thông ngay bên dưới. Chỉ trong tích tắc, cái bóng đen lướt xuyên qua đường ống lộ thiên, nó mang kích thước của một loài động vật nhỏ. Tốc độ thật kinh khủng, thoắt cái, dấu vết âm thanh đã mất tích khỏi tầm tai của Neptune. Rồi bỗng bất ngờ con thú đâm trồi lên khỏi mặt đất ngay vị trí chiếc bàn gỗ khi nãy. Áp lực từ cú húc hất cả Uni lẫn Kei va đập vào cây cột trụ gần đó. Có vẻ họ đang quá kiệt sức để kịp thời tránh né, cả hai đều bất tỉnh vì cú va chạm.
Lời nói của Rei Ryghts lại vang vọng khắp căn phòng một khi con thú lộ diện.
“Ta xin giới thiệu đối thủ của ngươi đây, Neptune ạ. Taribox, cỗ máy chiến đấu hiện đại được đặt theo tên quốc gia cổ đại của ta, một thứ vũ khí được tạo ra để vượt qua các CPU.”
Chùm sáng từ các bức tường tập trung vào con thú vừa xuất hiện. Đôi cánh của nó dang rộng, mặt cánh lấp lánh bởi các tấm kính ánh kim. Cơ thể cỗ máy màu đen nhám với các họa tiết phay xước chạy dài khắp chiều dài thân, đôi vuốt mạ vàng chói lóa và đặc biệt là con mắt đỏ hoe đầy sát khí. Taribox chính là tên của con chim ưng cơ khí đang tung cánh bay giữa không trung.
“Hả?! Hóa ra vũ khí bí mật của ngươi là con chim ưng này á? Sao ngươi không làm luôn nguyên một tiệm thú nuôi luôn đi, Rei? Đáng lẽ ngươi nên để một con cún đánh với nó thì sẽ hay hơn đấy.”
“Neptune, ngươi đang lảm nhảm cái quái gì thế? Không quan trọng, Taribox, cho con nữ thần mạnh mồm đó biết vị trí của nó!”
“Kíu kíu!”
Con chim ưng kêu lên tiếng đáp trả chủ nhân rồi lập tức chĩa cái mỏ nhọn của nó lao thẳng đến Neptune với tốc độ thần sầu. Cái bóng của nó thoắt ẩn thoắt hiện trong không khí khiến đối phương không tài nào bắt được chuyển động.
Purple Heart lập tức nhận ra sự nguy hiểm từ kẻ địch, cô nhanh chóng niệm phép cường hóa chỉ số lên bản thân nhằm gia tăng khả năng phòng ngự trước đòn tấn công.
Nhưng ngờ đâu, chưa kịp kết thúc lời chú thì cái mỏ nhọn hoắt đã đâm sướt qua cánh tay cầm kiếm của nữ thần. Máu ứa ra từ vết thương sâu khiến Purple Heart nhăn mặt đau đớn. Tuy vậy, kết thúc lời chú niệm vẫn là điều cô cần phải làm ngay trước khi con ưng lại tái ra đòn. Lớp màn chắn được cấu tạo từ share bao bọc lấy toàn bộ cơ thể của Purple Heart, bảo vệ cô khỏi các đòn tấn công vật lý, đồng thời gia tăng sức mạnh công kích cho bản thân. Nữ thần đã rút kinh nghiệm được từ cách thức tấn công của địch, cô sẽ không để bản thân bị trúng cùng một chiêu hai lần.
“Kíu kíu!”
Lại là thứ âm thanh đó, song lần này, Purple Heart vẫn không nhận diện được vị trí điểm đầu của nó vì mãi lo nghĩ cho vết thương lúc nãy. Dù vậy, cô vẫn không tỏ ra bất bình tĩnh, cứ như trong đầu đã có sẵn tính toán. Miệng nữ thần lẩm nhẩm “Một… Hai… Và…”. Cô bỗng nhiên lộn người đi một quãng khỏi vị trí ban đầu, đúng lúc cái bóng đen của con ưng đâm xuyên qua. Purple Heart đã tránh được đòn công của địch.
“Hừm, đúng như ta suy nghĩ. Dù có tốc độ rất đáng gờm nhưng một khi đã đạt được vận tốc như thế thì ngươi sẽ không thể nào cân chỉnh được phương hướng trong quá trình bay nữa. Nói cách khác, đòn tấn công đó của ngươi chỉ như một mũi tên lao thẳng. Chỉ cần ta tính toán được phương hướng và thời gian thì tránh né không phải là điều khó khăn.” – Neptune tự tin chỉ ngón tay về phía con ưng, khẳng định giả dụ của mình.
“Kíu kíu!”
Tiếp tục một lần nữa, con ưng không muốn tin lời đối phương đã nói. Nó sẽ sử dụng chính đòn này để phủ nhận lý luận của Neptune. Tất nhiên, nó sẽ khôn ranh hơn khi đến lần thứ ba. Điều đó chứng tỏ ở cái tiếng kêu nghi binh vừa được phát ra. Con ưng không thực sự di chuyển như hai lần trước, nó đang lợi dụng việc Neptune hoàn toàn mù tịt về vị trí hiện tại của nó mà đánh lừa mục tiêu. Và đợi một khi Neptune phi người tránh né dựa trên phép tính chủ quan của cô, con ưng sẽ tấn công ngay tức khắc.
Trong đầu con ưng chợt cười đắc ý.
“Lần này ngươi chết chắc rồi!”
Đùng cái đã thấy con ưng áp đến gần sát, cặp mắt của Purple Heart đứng tròng vì sự bất ngờ tột độ. Chốc trên môi lại nở một nụ cười ma mãnh.
“Đùa chút thôi.”
Hóa ra cô nữ thần đã cố ý tạo ra ảnh ảo làm con ưng mắc bẫy, nghĩ rằng cô đã nhảy người tránh né.
Nhưng không, Purple Heart vẫn đang đứng yên, không hề dịch chuyển lấy một ly. Cây cự kiếm đang được gác dài trên vai cô. Nữ thần siêu quậy đứng vào tư thế của một vận động viên bóng chày với cây gậy đánh bóng là thanh kiếm trong tay. Cô quất má kiếm vào trúng cái mỏ chĩa tới của con ưng một cái vô cùng mạnh.
“Nep Home Run!!”
Chính xác như cái tên, một quả home run cực kỳ đẹp mắt được biểu diễn bởi cây gậy át bích của đội. Con ưng cong mỏ bị đập bay tuốt tận cuối căn phòng, phải đến độ va nát cả tường gạch cứng thì nó mới chịu dừng lại trước uy lực của cú đánh. “Whoa, bay xa dữ nhỉ.”, Purple Heart ngước nhìn con ưng bị đánh bay đi, miệng phì cười hả hê.
Con ưng lắc lư cái đầu choáng rồi kêu lên những tiếng đầy giận dữ. Hai con mắt đỏ chói cả lên. “Kíu kíu!”, con ưng bay sát gần đến Purple Heart, nó chốc dừng lại giữa đường và dang rộng đôi cánh ra giữa không trung, nơi ánh sáng đèn đang tập trung chiếu vào. Cái cánh bằng thủy tinh của nó biến đổi ánh sáng đi qua bề mặt thành chùm tia hội tụ với cường độ rất cao. Ánh sáng trắng của căn phòng nhanh chóng trở thành tia laser nóng rực có thể nung chảy cả sắt thép như trong các bộ phim viễn tưởng.
“Nep?! Cái gì thế kia, giờ nó còn có thể bắn beam nữa cơ á? Rei, suốt thời gian bị giam giữ, ngươi đã làm gì thế, trở thành anime otaku rồi sao?”
Ánh sáng là thứ có vận tốc vô cùng nhanh và qua khả năng điều khiển của Taribox, sức mạnh của nó không hề bị giảm sút so với trong tự nhiên. Nhận thấy được điều đó, Neptune dường như phải vứt bỏ điệu bộ tự kiêu vừa nãy mà cong chân lên bỏ chạy khi thấy chùm tia đầu tiên đang chiếu thẳng vào mình. Nhưng tuyệt chiêu này của con ưng khác hẳn với kì trước, nó có thể tùy ý điều khiển tiếp tục sau khi chùm tia đã đâm dài xuống đất. Nền gạch liên tục bị cày xéo mỗi khi chùm tia đi ngang qua, toàn bộ bề mặt thép bên dưới đều bị chảy lỏng. Thử tưởng tượng nếu bị thứ ánh sáng này quét trúng người thì sẽ thế nào. Nghĩ đến điều đó mà Neptune không khỏi rùng mình.
Nguồn phát ánh sáng trắng của cả căn phòng này như nhau từ mọi hướng giúp cho con ưng tránh được khó khăn trong việc tìm vị trí có ánh sáng gắt nhất, nhờ vậy, nó có thể đứng yên một chỗ mà xoay vòng theo mục tiêu.
Chạy mãi không phải một kế hoạch hợp lý vì tất yếu sẽ càng khiến cô bị kiệt sức hơn. Neptune cần suy nghĩ một kế sách nào đó để đối phó với kẻ địch rắc rối này. Cô cần những dữ liệu trước tiên, ít nhất là về mật độ tập trung của chùm tia và cường độ của nó như thế nào.
“Victory Slash!”
Purple Heart chủ động chém đường kiếm năng lượng hình chữ V hướng về phía con ưng đang cố định vị trí trên không. Con ưng chẳng hề ngắt đòn để tránh né, thay vào đó, nó điều khiển chùm tia cắt ngang qua dòng năng lượng và sử dụng cường độ khủng khiếp của ánh sáng hòng phân rã các hạt share. Dẫu vậy, chỉ trong vài phần trăm giây, cặp mắt tinh nhạy của Neptune đã bắt được độ trễ trong khả năng phân rã hạt của chùm tia này, vào độ khoảng 20 phần trăm giây. Đó là một thời gian quá ngắn, song vẫn đủ để cấu thành một điểm yếu để Neptune khai thác.
Nữ thần Planeptune vẫn phải tiếp tục chạy thục mạng nếu không muốn đường cắt laser ghê rợn của con ưng giết chết trước khi kế hoạch trong đầu cô kịp thực hiện. Tuy nhiên, Neptune không hề chạy loạn, cô đang nhắm đến tấm gương phẳng đặt trên tận cùng bức tường sâu nhất của căn phòng. Có vẻ như con ưng cũng sớm đoán chừng mục tiêu của vị nữ thần. Tất nhiên, ai cũng biết rằng gương sẽ phản chiếu lại ánh sáng trên bề mặt của nó, nhưng đó chỉ là những ánh sáng có cường độ thấp, với chùm tia hội tụ mà con ưng tạo thành thì nó sẽ phá nát bề mặt gương trước khi bắt đầu có hiện tượng phản xạ.
Cái bộ não chim của con ưng lại tiếp tục nghĩ.
“Nữ thần Planeptune, kế hoạch của ngươi đã quá rõ ràng, nhưng ta sẽ vẫn để ngươi hi vọng và cuối cùng, ta sẽ đập nát hi vọng đó.”
Ở một khía cạnh nào đó, cách suy nghĩ của con ưng này thực sự giống với Rei. Chắc có thể vì nó là tạo vật bởi chính tay ả tạo nên chăng? Ở Gamindustri này thì máy móc có tính cách không phải là điều gì bất thường.
“Tấm gương! Tấm gương là cơ hội của mình!” – Neptune tự đốc thúc cơ hội cho bản thân.
Chùm tia đuổi bắt theo Purple Heart có vẻ chậm hơn một tẹo rồi tắt hẳn đi một lúc sau đó. Lẽ ra lúc này, Neptune phải dè chừng kẻ địch có âm mưu khác, trái lại, cô vẫn tiếp tục nhắm đến tấm gương. “Đến được rồi.”, cô nhóc vội mừng khi chỉ còn cách khoảng chừng vài tấc. Bỗng đúng lúc đó, chùm tia hội tụ một lần nữa được bắn ra từ kẻ địch, một chùm tia thẳng không nối dài, nó tương tự một viên đạn ánh sáng. Sử dụng cách bắn ngắt quãng như thế, con ưng sẽ không sợ chịu thiệt hại nếu cường độ ánh sáng không đủ làm tan chảy bề mặt trước khi nó phản chiếu.
Độ giãn nở của mặt kính khi chùm tia chạm vào khiến nó nứt ra rồi lập tức vỡ tung tóe thành các mảnh kính nhỏ ngay trước mắt Neptune. Một số mảnh bay loạn xạ đâm sướt vào cơ thể của nữ thần, may thay, nhờ có lớp chú bảo vệ mà cô không chịu thiệt hại.
Tuy nhiên, kế hoạch của Neptune đã đổ vỡ.
Con ưng cười rộ lên những tiếng “kíu kíu” trước khi tập trung một đòn cuối cùng nhắm vào Purple Heart vừa bị té ngã chưa kịp ứng phó. Tia hội tụ bắn thành đường dài vào thẳng vị nữ thần không còn khả năng chống đỡ.
“Đến đây là kết thúc rồi, nữ thần Planeptune!” – Con ưng mừng rỡ.
“Vẻ mặt đó của ngươi… vẫn còn quá sớm đấy, griffith đen!”
Nằm ngoài dự đoán của con ưng, nó không hề nhận thấy Purple Heart đang cầm sẵn trên tay một mảnh kính nhỏ vỡ ra từ tấm gương lớn ban nãy. Tuy vậy, Taribox vẫn không lo lắng, nó tuyệt đối tin tưởng bản thân đã phá hủy được tấm gương lớn thì một mảnh gương nhỏ sẽ chẳng là gì. Nó, bằng mọi giá, sẽ phá vỡ hi vọng cuối cùng của đối phương.
Tia sáng hội tụ bắn ra từ Taribox đổi hướng vào tấm kính trên tay Purple Heart với một cường độ chiếu sáng hơn hẳn mọi lần. Nhiều khả năng nó sẽ đâm xuyên qua tấm gương và đả thương trực tiếp vào bàn tay của Purple Heart.
“Ta chắc thắng rồi!” – Con ưng kiêu ngạo.
Mọi thứ dường như ngừng lại vào khoảnh khắc va chạm giữa mặt kính và chùm tia sáng.
“Rắc”, mặt kính đang nứt ra, nó đang sắp bị vỡ tung. Nhưng có gì đó không ổn, với cường độ của chùm sáng thì lẽ ra nó đã đâm xuyên vào tay của Purple Heart rồi mới phải. Đợi đến khi kẻ thù đạt được vẻ đắc thắng nhất, cô nữ thần mới quay trở lại cái nét ngạo nghễ, tín hiệu rằng Taribox vừa sa bẫy. Chùm sáng đang chạy ngược hướng, nó thực sự bị phản chiếu lại con ưng đang dang rộng đôi cánh thấu kính.
“K-Không thể nào!” – Taribox thay đổi biểu cảm 360 độ, nếu nó có một khuôn mặt con người, thì hẳn đã tái mét không còn miếng máu.
“Con griffith đen kia, ngươi chắc đang tự hỏi vì sao chùm sáng lại đang phản chiếu ngược lại, phải không? Hãy nhìn cho kĩ mảnh gương của ta đi này.”, làn khói tan đi để lộ hình dáng tấm kính trên tay Purple Heart. Mặc dù bị nứt gãy ở khắp mặt gương nhưng duy chỉ một điểm ở trung tâm vẫn còn nguyên vẹn. Nhìn kĩ hơn sẽ thấy được lớp màn mỏng mờ mờ bao lấy vị trí này.
Neptune tiếp lời, “Ta đã nhìn thấy điểm yếu của ngươi từ lúc ngươi cắt ngang Victory Slash của ta. Chùm tia hội tụ đó không thực sự cắt được vạn vật, nó vẫn bị cản lại ở một điểm nào đó và đây là câu trả lời của ta. Khi tia sáng của ngươi chạm vào lớp màn share ở phía trước mặt gương, trong khoảng chưa đến vài phần trăm giây, tia sáng của ngươi đã bị cản trở chuyển động và thời gian bấy nhiêu là quá đủ để hiện tượng phản chiếu xảy ra lập tức khi bức màn bị đâm thủng. Việc ngươi phá vỡ tấm gương lớn chỉ khiến ta dễ dàng xoay sở với mảnh gương nhỏ hơn thôi. Bởi thế ta mới bảo, não chim mà!”
Nghe thấy từ “não chim”, con ưng nóng máu lên, song nó chẳng còn khả năng để trút nổi giận lên ai nữa khi mà chùm tia đang sắp xiên thẳng vào người con chim. Thời gian quá ngắn để nó có thể kịp thời tránh né. Tốc độ của con ưng tuy nhanh, nó vẫn còn quá chậm so với tốc độ ánh sáng, do đó, nó đành phải lãnh ngay một đòn trực diện gậy ông đập lưng ông. Một lỗ thủng to tướng hiện ra ở bên cánh của nó. Con ưng kêu lên đau đớn.
Purple Heart thấy thế liền tận dụng cơ hội lao lên tấn công. Con ưng không còn cách nào khác buộc phải tháo chạy. Với cái cánh trọng thương, nó chỉ còn biết vận dụng bên cánh còn lại hội tụ một lượng yếu chùm tia vào cây cột trụ ngay cạnh để đủ khiến phần bê tông nứt ra rồi đổ sập xuống. Hành động của con ưng làm Purple Heart bị mất đà tấn công và đồng thời tạo ra màn hỏa mù che mắt cô. Trong lúc đó, nó quyết định sẽ liều lĩnh tiến hành giải pháp cuối cùng, một đòn tự sát. Mục tiêu của nó chính là Kei vẫn còn chưa tỉnh táo sau cú va chạm ban nãy.
Ghi chú
- 1 HDD EXE: Một chức năng đặc biệt của riêng các nữ thần cho phép họ hóa thân trở thành vật dụng căn nguyên của họ. Ví dụ với Purple Heart, cô có thể hóa thành một chiếc chiến cơ vì đó là căn nguyên của cô. Tương tự với Blanc là chiếc rìu khổng lồ.
NeptuniaVN
Đề nghị tuyệt đối KHÔNG sử dụng cho mục đích thương mại dưới mọi hình thức, đối với cá nhân muốn đi in đơn lẻ nhằm sưu tầm đề nghị thêm nguồn đầy đủ nhằm tôn trọng công sức của các tác giả. NeptuniaVN chỉ chịu trách nhiệm reupload lại bộ truyện.