Taribox, Đôi Cánh Tái Sinh (Phần 2)
“Tích tắc… Tích tắc…”
Chiếc đồng hồ gõ từng nhịp liên hồi.
“Tích tắc… Tích tắc…”
Lại một giây nữa trôi qua. Giọt mồ hôi trên vầng trán nữ thần lăn dài xuống gò má, thấm vào tấm vải trắng toát.
“Tích tắc… Tích tắc…”
Thời gian vẫn tiếp tục trôi mặc cho nét mặt ảm đạm của cô gái. Cổ họng cô nghẹn ứ và hơi thở trở nên đứt quãng. Đôi mắt cô nheo nheo không giữ yên, răng lại luôn cắn chặt vào môi gần như ứa máu.
“Uzume…” – Trong đầu cô thấp thoáng một giọng nói ngân dài đầy ma mị. – “Ngươi là một nữ thần yếu kém… ngươi sẽ không bảo vệ được bạn bè và nhân loại. Ngươi chỉ là vỏ bọc của một linh hồn khiếm khuyết…”
Những lời nói trách móc, công kích vào tâm trí chủ thể. Nó chẳng chịu dừng lại, những câu từ này cứ mãi lặp đi lặp lại. Rồi bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.
Âm thanh inh ỏi bắt ép nữ thần phải mở toang đôi mắt, thoát khỏi giấc ngủ sâu trước đó. Uzume lơ mơ trườn dài cơ thể trên chiếc giường êm, cô với tay chộp lấy cái điện thoại màu cam đỏ được gác ngay ngắn trên kệ tủ đầu giường. Giọng cô vẫn còn mớ ngủ khi nhấc máy.
“Alo, Uzume đây…”
“Xin lỗi CPU Cam vì đã gọi cô vào giữa khuya thế này, nhưng cô có đang ở cùng với Neptune không? Tôi gọi cậu ta mãi mà chẳng được.” – Bên kia đầu dây, nữ phù thủy MAGES. tỏ vẻ lo ngại.
“Không đâu, cậu ta đang ở ngay đây–” – Uzume quơ cánh tay sang bên cạnh, tin rằng Neptune đang nằm ở đó. Phát hiện ga giường lạnh lẽo, cô gái hoảng hốt. – “K-Không có! Cậu ta không có ở đây, MAGES. ơi!”
Giọng nữ phù thủy buồn rầu, “Quả nhiên như vậy, bộ phát tín hiệu mà tôi cài vào bên trong điện thoại của Neptune cũng không trả tín hiệu phản hồi. Tôi e rằng đang có chuyện không ổn rồi. Nữ thần Uzume, cô và Neptune đã làm gì trước khi về khách sạn?”
“T-Tôi không rõ nữa, vì lúc bọn tôi đang xem pháo hoa với nhau thì bỗng nhiên tôi cảm thấy buồn ngủ lắm nên thiếp đi mất.” – Cô gái nói trong điệu bộ ngượng ngùng.
“Thiếp đi sao? Tôi không nghĩ một người như cô Uzume lại dễ bị lười biếng đến thế.” – Bỗng như nhận ra điều gì đó, MAGES. thốt qua chiếc điện thoại. – “Cô thử dùng tay sờ vào gáy mình xem có vết gì bất thường không?”
Nữ thần cam làm theo lời chỉ huy. Cô sớm phát hiện một vết sưng nho nhỏ ở gần cổ, có vẻ như là vết mũi đốt. Cô giải thích lại cho nữ phù thủy nhưng bất ngờ nhận được câu trả lời ngoài dự đoán, “Đó không phải vết mũi đốt thông thường. Ở vùng công nghiệp nặng như Lastation, mật độ ô nhiễm khí thải độc hại ở đây không thể là môi trường tốt cho côn trùng sinh sống được, vì vậy sẽ không thể có ruồi muỗi gì ở đây cả. Uzume, nhiều khả năng đó là chất độc mà kẻ địch đã ngắm vào cô.”
“Vậy ý cô nói rằng kẻ địch đã muốn loại tôi để tiếp cận với Nepsy dễ dàng hơn ư? Như thế thì chắc chắn cậu ta đang gặp nguy hiểm rồi!”
“Khoan đã, Uzume, chúng ta chưa có bằng chứng Neptune đã đi đâu và đang làm gì. Thành phố này chắc chắn là địa bàn của địch, chúng ta đang bước vào một cái bẫy rất lớn của chúng. Trước mắt, bọn tôi sẽ cố gắng tìm hiểu tình hình, còn cô hãy giữ nguyên vị trí chờ lệnh. Cái khách sạn đó là nơi an toàn nhất hiện tại.” – Nói rồi, MAGES. vội vã cúp máy.
Trước mệnh lệnh đề ra bởi người chỉ huy, Uzume không thể nào bất tuân được. Cô nghĩ mình nên trở lại giường ngủ lấy sức cho ngày mai, dù gì đó sẽ là một ngày dài đối với cô. Nhưng cứ mỗi lần định chợp mắt, một giọng nói thất thanh từ hư không cứ mãi cuốn lấy trí óc khiến nữ thần vô cùng khó chịu. Nó cứ luôn mồm chê trách sự yếu đuối của Uzume như muốn thúc giục cô hành động.
Uzume buồn chán vì chẳng thể ngủ yên, cô quyết định bắt ghế sang cánh cửa sổ lớn, ngồi chờ đợi thông tin tiếp theo sẽ nhận được. Bên góc cảnh bao quát gần như một nửa phía nam thành phố, lặng lẽ nữ thần cam ngắm nhìn quang cảnh nước bạn. Màu sắc đen huyền ảo của Lastation cùng làn khói sậm màu phát ra từ các nhà máy công nghiệp làm cô có đôi chút cảm giác hoài niệm về những ngày xưa kia còn phải sống cực khổ ở Hư Không Thứ Nguyên, một thế giới không gì ngoài sự đổ nát của tro tàn.
“Nhớ khi xưa còn ở vùng đất đó, mình đã luôn phải chiến đấu với vô số quái vật, ngày qua ngày. Lẩn tránh và bảo vệ những sinh linh còn sót lại của vùng đất thực sự đã mang lại cho mình thứ sức mạnh vượt qua tất cả. Ngược lại, thế giới ở thứ nguyên hiện tại yên bình quá mức, không hiểu sao nó lại khiến mình cảm thấy như đang đánh mất một thứ gì đó?” – Uzume gác tay lên cằm nhìn về tòa nhà Công Hội đang rực rỡ ánh đèn. – “Hồi đó, hình như ở ga tàu điện ngầm cũ, mỗi lần có Dark CPU[1] xuất hiện là lại đầy ứ ánh đèn rọi khắp nơi. Khoan đã! Vậy nghĩa là ở đó đang xảy ra chuyện gì ư?!”
CPU Cam đột ngột nhận ra sự bất thường ở khu nhà phía xa. Rõ ràng có điều không ổn đang diễn ra ở tòa nhà Công Hội mới buộc nó phải sáng đèn lúc giữa khuya thế này. Một cuộc đột nhập hay ẩu chiến đang diễn ra ở đó chăng? Những dòng suy nghĩ thôi thúc Uzume muốn tìm hiểu thực hư. Cô tin rằng nhiều khả năng Neptune có liên quan đến sự việc.
Nghĩ lòng, nữ thần vớ lấy chiếc áo dài tay, nhanh chân chuẩn bị xông ngay ra đường. Nhưng trong một lúc, cô nhìn lại chiếc điện thoại nằm lăn lóc trên giường. Đã có sự lưỡng lự giữa nhiệm vụ và bạn bè.
“Chết tiệt, hồi đó chúng ta chỉ cần chiến đấu thôi mà, cần thiết gì phải nhiệm vụ với chiến thuật cơ chứ.” – Cô nghiến chặt răng. – “Bạn bè trên hết, mình sẽ xin lỗi MAGES. sau vậy.”
Trên hành lang dài của khách sạn, Uzume vừa tăng hết tốc lực vừa thầm mong, “Nepsy, cậu đừng làm gì điên rồ đến khi tớ đến nhé.”
“Chị Neptune đừng làm chuyện điên rồ như thế!”
Uni đang thét lên khi thấy Neptune lao cả thanh Mega Blade khổng lồ ủi vào cánh cổng thép.
“Rầm!”
Thanh kiếm vỡ tan thành từng mảnh nhỏ và phản lực từ cú va chạm hất tung Purple Heart ngã lộn nhào những mấy vòng đến khi đập thẳng cái đầu ngoan cố vào vách tường. Nguyên một cục u sưng tấy đỏ phồng lên trên đầu cô nhóc ngớ ngẩn. “Ui da, đau quá đi mất!”, cô than vãn.
Chẳng là gì, Neptune chỉ đang tìm cách chọc thủng cánh cổng thép đang nhốt cả bọn lại nhưng dường như sự cứng cáp của cánh cổng vượt quá tưởng tượng.
Về phần hiền giả Kei, vết thương của cô đã tạm thời được trị liệu và chăm sóc bởi bàn tay khéo léo cùng kiến thức y khoa của Uni. Cô bé đã may mắn tìm được một vài lọ thuốc sát trùng, đồng thời là băng quấn cất trong tủ y tế ở góc phòng để sơ cứu cho Kei. Tính mạng của Kei không còn bị đe dọa nữa, dẫu thế, cô vẫn cần được đưa đến cơ sở y tế chuyên dụng để khâu vết thương. Đối với Neptune lúc này, chỉ cần biết rằng vị hiền triết của Lastation vẫn bình ổn thì cô đã bớt đi một gánh nặng trong lòng, bởi chính cô là người đã bị con ưng Taribox giăng bẫy đả thương Kei.
Lại nói đến cái bẫy, có vẻ như khiến Neptune làm bị thương Kei không phải là mục đích duy nhất, chúng còn có âm mưu đằng sau. Ví dụ như, khi cái máy ghi hình thu lại đoạn băng, Rei Ryghts có thể chỉnh sửa nó và vu tội cho Purple Heart tấn công chính khách nước bạn và lấy lý do này để kích động một cuộc chiến lớn hơn. Không biết bao nhiêu phần của Lastation đã rơi vào tay ả nhưng chắc chắn sẽ không ai dám phản đối một kịch bản như thế. Cái đầu quỷ quyệt của Rei là không thể đoán được.
“Chậc, cả Mega Blade cũng không đâm thủng được nó thì mình hết cách rồi. Nhân vật chính như mình mà phải chọn kịch bản chờ người đến cứu sao? Thật là chán quá đi.” – Neptune ngồi ạch xuống đất, miệng chẳng ngừng ca thán.
Chăm sóc chu đáo cho nữ hiền giả xong, Uni mới có được chút thời gian rảnh khi Kei thiếp đi một lúc. Cô em gái sắc đen tìm đến người bạn thân của chị mình để trò chuyện.
“Chị Neptune, cho em hỏi chị gái Noire của em dạo này vẫn khỏe chứ ạ?” – Cô em gái nói năng lễ phép.
Sực nhớ lại Noire vẫn còn hôn mê sâu tại Leanbox, Neptune gãi đầu không biết lựa lời thế nào để nói với Uni, cô đành lý sự, “À, Noire sao? Chị ấy không có đi cùng chị đến Lastation và hiện đang ở lại Leanbox để làm một số việc riêng ấy mà. Em biết đấy, Uni, Noire đâu thể nào quay trở về Lastation vào thời điểm này chứ.”
Thoáng qua, Uni có hơi mủi lòng, miệng cô vẫn nở nụ cười trìu mến chấp nhận lời giải thích của Neptune. Hai chị em tiếp tục ngồi lại bên nhau, nói bỡn cợt đó đây cho mau qua thời gian. Uni nhắc khá nhiều đến Nepgear và niềm đam mê của em nó vào các máy móc, robot. Khi nghe sự tiết lộ của Neptune rằng Nepgear chính là một trong những thợ thiết kế Cyber Gear trong Kì Thi Tứ Nữ Thần, cô em gái đen đã tỏ ra rất kinh ngạc và không kiệm lời hỏi han Neptune đủ điều. Có vẻ như hơn cả Noire, Uni luôn thích nghe những câu chuyện xung quanh Nepgear, người mà cô luôn trân quý hơn cả bạn bè bình thường.
“Còn gì nữa không ạ? Nepgear có nói gì nữa về em không?” – Uni hứng chí hỏi dồn dập khiến Neptune phải lau mồ hôi trả lời.
Cuộc trò chuyện sôi nổi bỗng chốc giúp thời gian trôi nhanh hơn đối với nữ thần và em gái. Cho đến tận một lúc khi mà tiếng run từ túi áo khoác Neptune phát lên, cô mới bị lôi khỏi cuộc trò chuyện.
“Cái gì đang run thế nhỉ?” – Neptune tự hỏi mình.
Đó là chiếc máy trò chơi điện thử cầm tay N-Gear mà cô nhóc cà tím luôn mang theo bên người. Kì lạ thay, thông thường nó chỉ run báo hiệu có kết nối LAN[2]. Bởi vì chiếc máy không hỗ trợ kết nối vô tuyến nên việc nó bất ngờ thu tín hiệu khiến cô nhóc tò mò. “Tìm thấy một thiết bị lân cận đã được đăng ký, Visual Radio.”, dòng chữ hiển thị trên màn hình.
“Visual Radio? Hình như mình nhớ không lầm, hồi đó mình từng có kết nối để chơi game cùng Uzume mà nhỉ? Máy của cậu ta cũng là do Planeptune sản xuất nên nó có cùng hệ điều hành.” – Neptune nhận ra được nguyên do, cô la toáng lên. – “À phải rồi, nó nhận được tín hiệu, nghĩa là Uzume đang ở gần đây!”
Giải thích một chút vì sao Neptune không sử dụng chiếc điện thoại Cửa Sổ để liên lạc với MAGES. yêu cầu ứng cứu. Lý do là vì căn phòng này hoàn toàn gây nhiễu sóng điện thoại và mọi loại sóng vô tuyến tương tự. Tuy nhiên, sóng giữa các máy trò chơi của Planeptune rất đặc biệt, chúng sử dụng một loại giao thức kết nối lỗi thời không được nằm trong danh mục chặn sóng của thiết bị làm nhiễu. Nhờ vậy mà N-Gear và chiếc máy của Uzume mới liên kết được với nhau.
Lần mò theo nguồn phát dữ liệu, Neptune đi vòng quanh các góc tường sao cho ba nấc tín hiệu đạt công suất tối ưu nhất, đó là vị trí vách tường tận cùng sâu nhất tính từ cánh cửa thép, nơi đặt tấm gương lớn đã bị Taribox bắn nát.
“Chị đi đâu thế?”, Uni thắc mắc hỏi. Neptune chưa vội trả lời mà vẫn cứ đi tìm xung quanh đến khi tới được vị trí phù hợp nhất, cô mới đáp lại với gương mặt tỏa sáng, “Được rồi, Uni, chị tìm ra đường thoát cho chúng ta rồi!”
“Giờ chỉ cần bấm cái nút này nữa.”
“Voice!”, là một chức năng cho phép kết nối thoại hiển thị trên màn hình N-Gear. Nó sẽ giúp cô nhóc trò chuyện với chủ nhân của thiết bị mà nó kết nối.
“Alo? Ai đấy?” – Có một chất giọng rất dịu dàng, trẻ trung phát ra từ bên kia đầu dây. Có lẽ Uzume đang ở dạng HDD Orange Heart. Điều đó giải thích vì sao cô lại đứng thẳng hàng với cái hầm dưới lòng đất mà vốn theo cấu trúc thì nó sẽ trôi nổi giữa vực thẳm.
Neptune hét vào chiếc máy khiến Uzume điếng tai, nhưng cô vẫn có thể nhận ra chất giọng của cô bạn và tỏ ra mừng rỡ vì tìm được Neptune. Cô nhóc cà tím gắng kể tóm tắt lại cái bẫy mà mình vướng vào và tình hình khó khăn hiện tại. Uzume hiểu điều đó nhưng cô nói rằng Công Hội phía trên rất đông bảo vệ, cô không thể nào tiến vào từ cổng chính nên sẽ cần một cách khác để khai thông thế bế tắc này.
Trong lúc hai nữ thần Planeptune mãi suy nghĩ, một diễn biến khác đang xảy ra cùng vào thời điểm bấy giờ. Mặt trời đang dần mọc lên từ phía rạng đông át đi ánh sáng chói lóa từ những trụ đèn tìm kiếm của tòa nhà Công Hội. Khoảnh khắc báo hiệu cho ngày họp thứ hai thuộc sự kiện Hội Nghị Thượng Đỉnh Gamindustri sắp bắt đầu.
Dọc theo hành lang của khu vực phòng họp đặc biệt được bảo vệ nghiêm ngặt bởi thành viên các quốc gia, trên các ngõ kẹt vẫn còn tối đèn, thấp thoáng bóng người áo đen ẩn mình. Trên tay y là một mảnh giấy ghi chép hay vẽ lại một cái gì đó nhìn như lược đồ. Cứ mỗi lần di chuyển vào các góc tối, mảnh giấy lại được vẽ kín hơn. Cuối cùng đến lúc nọ khi đã họa đồ thành công toàn bộ khu vực đặc biệt này, người áo đen rũ bỏ cái trang phục trước đó của mình vào thùng rác rồi trưng vẻ ngoài thực sự ra hành lang chính.
“Thưa cô Uni… Xin chào ứng viên nữ thần…”
Những lời chào hỏi lịch sự được các viên an ninh gửi đến kẻ giả mạo. Với nhân dạng được tôn trọng và chẳng ai dám thắc mắc việc cô xuất hiện giữa hành lang từ lúc nào, cô ta dễ dàng len lỏi khỏi đám đông người và rời khỏi khu vực đặc biệt.
Thời điểm hiện tại, khi mà sự tồn tại của Noire không còn là mối đe dọa cho Rei Ryghts và bè lũ, ả đã liều lĩnh chiếm đóng phủ nữ thần thành đầu não căn cứ. Cả tòa nhà, dù bên ngoài vẫn giữ nguyên hình dáng cũ, bên trong lại toàn những gương mặt lạ lẫm. Nhiều khu vực được cải tổ thành các buồng giam khổng lồ với kích cỡ dành cho quái thú hay gì đó, còn chưa kể đến những chông sắt cứng cáp to lớn. Căn phòng duy nhất vẫn giữ được nội thất trước kia của nó chỉ riêng mỗi thư phòng của Noire. Nó luôn được khóa kín cửa, không ai được quyền vào trong, kể cả những cận thần của Rei hay bản thân ả cũng hạn chế lui tới. Điều này dấy lên khả năng về một thứ gì đó bí mật được cất giấu bên trong.
“Vâng thưa, đây là lược đồ của khu vực xung quanh phòng họp đặc biệt.” – Uni giả mạo giao mảnh giấy đã vẽ ngập kín khi nãy cho Rei đang ngồi thư giãn trên chiếc ghế bành.
“Tốt lắm, nhà ngươi đúng là một mimic giỏi của ta đấy.”
Có điều, hình như không đơn giản như vậy. Dù đã trao mảnh giấy cho Rei, song trên tay của kẻ bí ẩn vẫn còn ẩn hiện một mảnh giấy trong suốt khác, có vẻ là giấy can. Nhằm tránh để chủ nhân nhận ra ý đồ đằng sau của mình, kẻ này gật đầu xin rút lui. Nhưng dè đâu Rei lại lên tiếng gọi.
“Chờ đã, mimic. Ngươi vẫn chưa đưa ta một thứ gì đó, phải không?”
Câu hỏi của Rei thực sự khiến Uni giả mạo lộ rõ vẻ kinh hãi. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc lại vào trong và may thay, Rei cũng không nhìn trực diện vào cô khi đặt câu hỏi. Có lẽ cô sẽ viện một lý do nào hợp lý hơn.
“Ngươi quên rồi à, ta đã bảo ngươi mang đến cho ta báo cáo hiện tại về tình hình bên dưới nhà kho giam giữ nữ thần mà.” – Không để Uni giả trả lời, Rei tiếp tục với giọng hằn hộc. – “Coi bộ mimic biết tư duy vẫn còn kém ở bộ nhớ của chúng quá đấy.”
“Vâng ạ.”, cô gái cúi đầu ghi nhận lời chê trách của chủ nhân rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng trước khi gây thêm bất kì sự nghi ngờ nào khác. Thoát khỏi tầm nguy hiểm, cô mới dám thở phào trong tâm trí một hơi dài, bên ngoài thì dùng khăn tay chấm vài giọt mồ hôi suýt chảy trên gò má. Cô không quên bỏ mảnh giấy can vào túi trước khi rời khỏi phủ.
Lộ trình của kẻ giả mạo bắt đầu có sự thay đổi so với yêu cầu của Rei. Lẽ ra cô phải đến Công Hội để thu thập băng ghi hình từ phòng điều khiển, nhưng hướng đi hiện tại của cô lại tiến đến tòa khách sạn to lớn cách phủ nữ thần vài dãy phố về phía nam. Không khí quanh đó cũng căng thẳng chẳng kém gì an ninh ở Công Hội lúc này. Bởi lẽ, khách sạn to lớn đó là nơi nghỉ ngơi của các nữ thần và chính khách các nước khác ngoài Lastation. Xung quanh chắc chắn đầy rẫy các viên an ninh, đồng thời là đặc vụ của Hội Iris đồn trú.
Bước vào căn hẻm cụt cách khu vực nóng chừng vài trăm mét, nơi là ổ tập trung rác của khu phố cho các xe vận chuyển mang đi xử lý. Kẻ giả mạo đến lục lọi trong đống đồ bẩn mặc cho mùi hôi thối nồng nặc. Cô đang tìm một vật có hình dạng cái khắc huy, trên đó đính một cánh hoa tím. “Đây rồi”, người này mừng rỡ. Cô bốc cái mặt sau của khắc huy để lộ phần rỗng ruột bên trong, sau đó, cô gói mảnh giấy can khi nãy giấu trong túi váy lại ngay ngắn rồi đặt vào bên trong. Trước khi hoàn thành công việc, cô đính cái khắc huy lên trên mặt tường, cùng lúc, nhấp mạnh vào bề mặt khiến nó hiện đèn tím báo hiệu. Biết được tín hiệu đã được truyền đi thành công, kẻ giả mạo nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Mặt trời đang dần lên cao hơn tạo ra chông gai cho quãng đường đi của kẻ bí ẩn. Cô không thể cứ chạy trên đường phố để rồi vô tình va mặt vào ai đó, vì vậy, di chuyển trên nóc các tòa nhà là hợp lý nhất. Nhà cửa ở Lastation chủ yếu là khối vuông, đúng lối phong cách kiến trúc dieselpunk đặc thù của thành phố. Các dãy nhà lại san sát nhau, điểm xa nhất cũng chỉ là con hẻm nhỏ cắt ngang, giúp cho việc di chuyển của cô gái dễ dàng hơn bao giờ hết. Thoắt cái, đối diện cô đã là tòa nhà Công Hội, chỉ cách khoảng một quãng đường thẳng nữa.
Với góc nhìn bao quát tại đỉnh tòa chung cư cao tầng, nữ nhân vật thần bí vô tình quan sát thấy bóng dáng của Orange Heart đang lượn lờ quanh hạ tầng của tấm đĩa đất, phần nhô xuống bên dưới vực thẳm. Bản thân Uni giả chính là người đã lừa Neptune vào nhà kho khổng lồ theo lệnh của Rei Ryghts, hơn ai hết, cô hiểu rõ lý do vì sao Orange Heart lại có mặt ở vùng hạ tầng đó. Vừa xác định được mục tiêu, cô lập tức rút ngay khẩu súng lục được vác bên hông chĩa thẳng vào CPU Cam đang vẫn còn chăm chú suy nghĩ. Đợi một đợt gió lớn thổi qua, cò súng được bóp xuống khai hỏa viên đạn đầu tiên.
Tiếng ồn của kim hỏa đánh lửa đã được Uni giả chủ ý lợi dụng ngọn gió đại ngàn làm át mất một phần âm thanh của nó. Điều này cũng tác động đến đường bay khiến viên đạn trật khỏi mục tiêu một khoảng vừa đủ để Uzume kịp nhận ra có kẻ đang muốn thích khách mình.
“Kẻ nào?!” – Uzume giật mình nhảy xổ ra khỏi vị trí hiện tại.
Không có lời đáp. Sự lặng thinh càng làm nữ thần nóng tính trở nên lo lắng hơn khi cô không thể xác định kẻ địch ở bất kì đâu trong tầm mắt. Mặt khác, cô lại chẳng dám di chuyển khỏi vùng hạ tầng vì sợ một khi lên lại bề mặt, người ta sẽ nhìn thấy cô vì mặt trời đang lên quá cao.
“Đoàng!”
Tiếng súng thứ hai vang lên, nó vẫn đủ xa để Orange Heart không nghe thấy nguồn phát. Viên đạn tiếp tục bị gió làm đổi hướng, lần này thật trùng hợp, nó ghim thẳng vào vị trí của viên đạn trước đó, tạo ra một áp lực cộng dồn lên thành đất đá làm nó rơi vụn ra một ít.
“Ta đã bảo ngươi hãy mau ra mặt đi!” – Uzume lại hét toáng lên khiêu khích kẻ thù. – “Đừng chơi trò úp úp mở mở như thế nữa!”
Tiếp tục là sự lặng thinh. Và cũng chẳng còn một tiếng súng nào nữa cả. Sau hơn những vài phút thủ thế, Orange Heart không còn cảm nhận được mối nguy từ bất cứ nơi nào. Như thể kẻ tấn công đã bỏ cuộc trò phục kích bất ngờ này. Hoặc đó là một hành động có ngụ ý gì khác. Kẻ tấn công không bắn trúng hay suýt làm tổn hại đến Orange Heart ở điểm nào trong hai lần bắn. Nếu nói đó là do khả năng bắn tệ hại thì không khả thi, khi y hiển nhiên bắn trúng một vị trí đến hai lần. Nhắc đến điểm đó, Uzume mới bắt đầu thả trôi sự căng thẳng đi và quan sát lại nơi các viên đạn va vào.
Thật kì lạ.
Khi viên đạn đầu tiên chạm vào bề mặt đất đá, nó thậm chí không để lại một dấu vết rõ ràng nào, nhưng với viên thứ hai tiếp tục lao vào vị trí đó, một phần đất đá đã bắt đầu bị vỡ vụn. Lời gợi ý này thực sự mang đến cho Uzume một cái nhìn sâu sắc hơn. “Nếu mình liên tục tấn công vào một điểm duy nhất thì sao? Nó có thể gây thiệt hại nhiều hơn không?”. Có vẻ Uzume đã ngộ ra được ẩn ý đằng sau loạt đạn.
“Được rồi. Để mình thử xem nào.” – Orange Heart đấm hai tay vào nhau lấy tinh thần. Cô đứng tấn giữa không trung, mũi hít một hơi sâu vào lòng ngực rồi thở ra hồi dài. Sự điều hòa khí tiết trong cơ thể mang đến cho Uzume cảm giác tập trung hơn, cô cần phải xác định những đòn đấm của mình buộc phải cùng vào một vị trí điểm duy nhất, không được lệch đi dù chỉ một ly. Thông suốt đầu óc, hai tay cô bắt đầu siết chặt lại, Uzume tập trung năng lượng share về hai nắm đấm đến một mức độ mà nó rực vàng lên bởi sự tuôn trào. – “Dream Combo!”
Cú đánh đầu tiên của Orange Heart tung ra tạo thành một vết lõm nhỏ trên bề mặt đất đá, cú đấm thứ hai tiếp tục lao vào cùng vị trí khiến phần lõm lún sâu hơn. Với mỗi đòn đánh liên hồi, Uzume cũng chẳng quên thét “Ora Ora Ora!” với khí thế mạnh mẽ nhất. Giả thuyết của cô đang tỏ ra có tác dụng khi phần thiệt hại ngày càng nứt ra sau mỗi đòn. Chẳng mấy chốc, liên hoàn quyền của Uzume đã đấm thủng cả một tầng đất đá được cho rằng cứng chẳng thua kém gì kim cương.
“Chị Neptune, em nghe thấy tiếng gì đó thì phải?”
“Tiếng gì cơ?”
Hai chị em Neptune và Uni bên trong phòng đang còn lẩn quẩn tìm cách thoát thân thì bỗng nhiên tai Uni bắt được tiếng âm thanh nhi nhí. Nó phát ra từ vách tường nơi bắt được ngọn sóng của Uzume. Thử áp tai sát vào tường, một tràng “Ora Ora!” đập thẳng vào màng nhĩ của cô nhóc. Âm thanh càng ngày càng rõ rệt chứng tỏ Uzume đang tiến đến rất gần. Neptune liền chạy lại kéo Kei và Uni ra xa khỏi vách tường. Cô ra lệnh, “Tất cả mau nằm xuống!” rồi chuyển sang dạng HDD với lưỡi kiếm cầm sẵn trong tay.
Quả nhiên, suy tính cẩn trọng của Neptune không thừa. Cú đấm quá mạnh của Uzume đã bắn cả tảng gạch lớn ra khỏi vách tường với tốc độ rất cao về phía của nhóm người đang đứng. Purple Heart liền dồn sức mạnh vào lưỡi kiếm rồi chém phăng viên gạch làm hai trước khi nó kịp làm hại đến cô hay hai người bạn đang nấp dưới chân.
“Nepsy!” – Uzume vui mừng nhảy xổ vào lỗ hổng mà cô vừa tạo ra.
Thế mà chưa kịp ôm nồng thắm người bạn, Purple Heart lại gõ cả một cú đau điếng vào đầu cô bạn của mình, cùng lời quở trách, “Lần sau kiểm soát sức mạnh của cậu hơn đi, suýt chút nữa mà tớ không nhanh trí là có người bị thương rồi đấy!”
“Xin lỗi, xin lỗi mừ.” – Nữ thần sắc cam gãi gãi cái đầu khờ khệch của cô. Nhưng rồi chợt nhìn thấy Kei ở phía sau, tâm thế của Uzume đổi khác theo chiều hướng tiêu cực hơn. – “Tại sao, hiền giả Kei lại ở đây?”
“Khoan đã nào, Uzume. Đây không phải Kei mà chúng ta đã biết mấy ngày nay đâu. Uni đã giải thích cho tớ biết rồi.”
Mất vài phút kể ngọn nguồn lại câu chuyện mà Neptune đã trải qua cũng như lời diễn giải của Uni. Hóa ra Kei đã bị bắt giữ sau khi cuộc tấn công vào nhà ngục bắt đầu được vài giờ và bị thay thế bởi chủng mimic thế hệ mới có khả năng suy nghĩ và tư duy để hành động độc lập. Điều đó lý giải vì sao Kei luôn có hiềm khích với Planeptune từ những ngày đầu tiên. Đồng thời với sự có mặt của Uzume, CPU Tím quyết định sẽ lên một kế hoạch ngay khi rời khỏi nhà kho này. Cô dự đoán hành động của Rei Ryghts sẽ là công bố đoạn băng giả mà ả thu thập được vào tình huống khi trước để đe dọa đến Planeptune và hội đồng hòng phục vụ cho mục đích của ả. Neptune phải có mặt để ngăn chặn điều đó bằng mọi giá.
“Nhưng mà chẳng phải việc lộ diện sẽ khiến cậu bị bắt sao, Nepsy? Nếu chứng cớ của ả quá xác thực thì điều gì có thể chắc chắn là cậu phản bác được. Nhất là khi Lowee đang có mối quan hệ rất tệ với Planeptune sau những vấn đề đã xảy ra với C-Sha vài tháng trước.” – Uzume lo lắng. – “Tớ nghĩ cậu nên cùng tớ mau chóng nhân cơ hội chúng ta còn ở đây để giải cứu cho IF và trốn khỏi thành phố khi còn có thể.”
“Uzume ạ, tớ đã có lời hứa với Noire rồi, rằng tớ sẽ bắt những kẻ này trả giá vì điều mà chúng đã làm. Vả lại, một nhân vật chính như tớ mà lại phải trốn chạy mãi sao? Lần này, tớ tin rằng mình sẽ thuyết phục được mọi người.” – Lời giải thích của Neptune khiến Uzume lắc đầu vì sự tự tin thái quá, nhưng đâu đó trong lòng Uzume vẫn có lòng tin tưởng vào quyết định của cô bạn. – “Còn Uzume, tớ có một nhiệm vụ khác cho cậu. Phòng khi nếu kế hoạch không thành công, cậu trước mắt, hãy đưa hiền giả Kei và Uni đến nơi an toàn trước, cùng lúc đó, cố gắng giải cứu IF khỏi nhà ngục phía trên này. Tớ sẽ đánh lạc hướng bọn họ cho.”
Kết thúc lời chỉ dẫn, Neptune đề cập thêm một vấn đề bổ sung cho Uzume. Cô nhắc về con Taribox, thứ vũ khí bí mật mà Rei đã âm thầm sản xuất, có khả năng thao túng ánh sáng rất nguy hiểm. Con mà Neptune từng chiến đấu chỉ là bản thử nghiệm, sợ rằng Rei còn giấu chủ bài của ả ở một nơi nào đó. Vì sức mạnh của nó dựa vào nguồn sáng nên chắc chắn con ưng này sẽ tấn công từ nơi có nguồn sáng mạnh nhất, thành ra Uzume phải tìm ra vị trí của nó trước khi con ưng kịp xuất hiện.
Tất cả đều đồng ý với kế hoạch. Riêng Uni có một chút chạnh lòng vì khi nghe Neptune nói đến Noire và món nợ phải trả gì đó, cô em gái nhận thấy một cảm giác không an tâm về người chị gái.
Giờ đã có mặt Uzume và phương pháp hữu hiệu của cô, cả nhóm nữ thần không mấy khó khăn với liên đòn Dream Combo và Mega Blade để đâm xuyên cánh cổng thép khổng lồ, dù chỉ là một lỗ nhỏ vừa đủ thân người.
“Triển khai kế hoạch nào!” – Neptune dõng dạc tuyên bố.
Chiếc đồng hồ treo cao trên bức tường phía sau bàn lễ tân đã điểm 8 giờ sáng, thời gian chuẩn bị cho cuộc họp ngày thứ hai thuộc khuôn khổ Hội Nghị Thượng Đỉnh. Bên ngoài khách sạn lớn đang ngập phóng viên từ mọi nơi trên thế giới và theo sau họ là vô số người dân đổ dồn về từ tứ xứ. Các an ninh viên, bảo vệ đang rất vất vả để kiểm soát dòng người.
“Nè Blanc, hôm nay là buổi bàn luận về tình trạng an ninh của Gamindustri, cậu có định mang vụ của Neptune ra đề xuất không thế?” – Vert ghé vào tai người đồng cấp tại Lowee.
“Chẳng phải chúng ta đã thống nhất sẽ không bàn về điều này rồi sao? Planeptune nên cảm thấy biết ơn khi tôi đã không để vụ việc này đến tai dư luận. Tôi có thể đã hơi nóng vội vào lúc đó mà tấn công hai người họ, nhưng nếu Neptune sẵn sàng quay lại hối lỗi thì tôi sẽ không quá khó khăn để lượng thứ cho cậu ta. Nhưng đó là khi cậu ta thực sự chịu quay lại.” – Blanc trả lời bằng sự điềm tĩnh.
Dù được biết đến là một người hay nóng nảy, Blanc lại rất lành tính và dễ tha thứ, điều đó tạo nên nét thánh thiện cho vị nữ thần phương bắc. Đại diện cho màu trắng thuần khiết, White Heart có một niềm tin mãnh liệt vào chính nghĩa và cô sẵn sàng chống lại mọi thứ để bảo vệ công lý mà cô tin tưởng. Nói là vậy, cô lại không phải một con người vô cảm. Kì thực, Blanc đặt hết tấm lòng yêu thương, vốn được coi là yếu điểm lớn nhất, vào hai cô em gái bé bỏng là Ram và Rom. Đối với Blanc, không gì có thể vượt trên tình yêu của cô dành cho hai đứa em gái của mình. Đó chính là điều giữ cho Blanc thoát khỏi sự cô độc về tinh thần và thể xác.
“Vậy nếu cậu sẵn sàng bỏ qua cho Neptune thì tớ có điều này muốn nói với cậ–” – Chưa kịp dứt câu, MAGES. bất ngờ xuất hiện trong phòng chờ với vẻ hối hả.
“Nữ thần Green Heart, chúng ta có một vài sự việc. Phiền cậu đi với tớ.” – Rồi cô quay sang cúi đầu với Blanc. – “Xin lỗi, thưa nữ thần White Heart, vì đã gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người. Nhưng tôi có việc cần thông báo với nữ thần Green Heart ạ.”
“Không sao, đừng bận tâm đến tôi.” – Blanc đáp trả bằng một nụ cười trìu mến.
Vert và MAGES. nhanh chóng rút khỏi phòng chờ và tiến đến khu hành lang vắng người. Ở đó, MAGES. đưa cho nữ thần xem một bức ảnh chụp lại mảnh giấy can được họa chi tiết lược đồ của khu vực phòng họp mà Hội Iris nhận được từ nội gián bí ẩn trong nội bộ Lastation. Nữ phù thủy đề cập đến sự việc Neptune mất tích khiến cô nảy sinh mối lo ngại về giả thiết Lastation là hang ổ của kẻ thù và yêu cầu Vert phải hết sức cẩn trọng chừng nào còn ở lại nơi đây.
“Theo tấm lược đồ này, địa điểm họp của chúng ta thật ra có nhiều lối ngầm hơn tớ nghĩ. Các lối này đều được hướng về tòa nhà phủ nữ thần và một số khác thì thông với bên ngoài. Tớ sẽ cho người trông chừng ở các vị trí mà tớ tin sẽ có nguy hiểm để phòng tránh kẻ địch bao vây chúng ta ngay tại phòng họp. Dù cậu là nữ thần, hãy cẩn trọng vì Rei Ryghts rất nguy hiểm khi sở hữu các máy móc tinh vi của ả.” – Nữ phù thủy nhắc nhở.
9 giờ sáng tại trước tòa nhà riêng dành cho cuộc họp vừa được xây dựng tại khu đất trống bên cạnh phủ nữ thần.
“Được rồi, nếu có chuyện gì bất trắc, tớ sẽ tìm cách liên lạc ra bên ngoài hay báo hiệu cho các cậu.” – Vert nói khẽ vào tai MAGES. trước khi tiến vào bên trong căn phòng.
Phòng hội nghị dành cho cuộc họp là một căn phòng vô cùng rộng lớn được chia thành bốn đài chính đối mặt vào nhau. Xuất phát từ phía tây theo chiều kim đồng hồ lần lượt là Planeptune, Lowee, Lastation và Leanbox, tương tự với vị trí địa lý của các quốc gia trên bản đồ thế giới. Đại diện cho Planeptune kì này là Histoire, vì tung tích của Neptune đối với họ vẫn chưa được tìm ra. Lowee và Leanbox được đại diện bởi chính nữ thần tối cao White Heart và Green Heart của họ. Lastation thì như ngày họp hôm qua sẽ là Jinguji Kei, nhưng không hiểu vì lý do gì, hôm nay, cô hiền giả lại không có mặt mà thay bằng một viên đại diện có mái tóc lam nhạt và cặp kính đen. Đài trung tâm của phòng hội nghị nổi bật với tấm màn hình lớn cùng nhiều trang bị hỗ trợ, đây là bục diễn thuyết dành cho riêng mỗi quốc gia muốn có nhu cầu đề xuất lên hội đồng lớn. Ngoài ra, tại hàng ghế thấp hơn bên dưới các đài bục là những trợ lý viên của mỗi đại diện nhận trọng trách ghi chép lại nội dung cuộc hội bàn.
“Được rồi, chúng ta xin được bắt đầu ngày họp thứ hai của Hội Nghị Thượng Đỉnh Gamindustri. Xin mời các quốc gia đã đăng ký thứ tự nêu vấn đề của mình.” – Người điều phối lên tiếng.
Danh sách trên tay y đề xuất Lastation là nước chủ nhà nên sẽ là bên triển khai các vấn đề bàn thảo đầu tiên. Và như thế, một con đường được dẫn từ đài trung tâm đến đài phía đông cho Lastation được kết nối. Người đại diện thay thế cầm trên tay xấp tài liệu bước đi nhẹ nhàng trên con đường nhỏ.
“V-Vâng thưa hội đồng, x-xin thứ lỗi vì hôm nay, hiền giả Kei không thể tham gia buổi họp ạ.” – Giọng người này lúng túng. – “T-Tôi sẽ là người đại diện cho người.”
Dứt lời giới thiệu, các đại diện khác không có ý kiến về sự thay đổi hình thức này, miễn Lastation vẫn nêu được vấn đề cần bàn thì họ không mưu cầu phải đúng người đúng việc.
“T-Trước hết chúng ta sẽ bắt đầu bằng một đoạn video ngắn mà quốc gia c-chúng tôi đã vô tình thu được.” – Cô ta gắm thiết bị lưu trữ nhỏ vào trong bộ thu phát. – “Đây là một vấn đề an ninh vô cùng nghiêm trọng mà chúng tôi muốn cho mọi người biết.”
Màn hình lớn có góc nhìn 360 độ được phát triển đặc biệt cho phép tất cả khán phòng từ mọi góc đều có thể nhìn rõ như nhau. Đoạn video được phát khá ngắn, chỉ độ khoảng vài giây và có vẻ như là được quay lén từ camera an ninh. Tất cả con người trong căn phòng đều chết lặng khi nhìn thấy hình ảnh Purple Heart vừa đâm lưỡi kiếm của cô vào cơ thể mỏng manh, nhỏ nhắn của hiền giả Kei trong đoạn phim. Đặc biệt là Histoire, mắt cô như muốn đổ lệ khi nhìn thấy người mà cô luôn quý trọng lại có thể ra tay tàn độc đến thế.
Tiếng xì xầm to nhỏ dần xuất hiện ở khắp mọi phía, nó dần trở nên ồn ào hơn.
“C-Chúng tôi không ngờ nữ thần của Planeptune lại bạo cuồng đến vậy. C-Cô Kei của Lastation là người đã có h-hiềm khích với Purple Heart sau vụ việc của cô IF, nhưng mọi thứ lẽ ra nên được giải quyết trên bàn đàm phán. Vậy mà nữ thần lại–”
“Rầm”, một cái đập bàn đầy phẫn nộ từ đài bắc. “Không cần phải nói nữa. Ta không ngờ con nhỏ này lại điên cuồng đến mức đó, nó thực sự đã trở thành một kẻ xấu xa và suy đồi rồi.”, Blanc tức giận.
“Khoan đã, tôi nghĩ chắc hẳn phải có câu chuyện đằng sau. Camera ghi hình phải có đoạn băng lâu hơn thế nữa.” – Vert đứng dậy bênh vực cho Neptune trong đoạn phim.
“D-Dạ vâng, thật ra thì…”, người đại diện cho Lastation chưa kịp giải thích thì lập tức bị Blanc chen vào, “Cái gì hả, Vert, cậu đang bênh vực cho một kẻ ác ôn như thế à?! Phải rồi? Nhắc mới nhớ, vào lúc quân Lowee của tớ lục tung cả biển bắc lên mà vẫn không tìm ra được chúng, nhưng lại nghe tin cậu cùng hải đoàn tiếp cận Lục Địa PC đấy, chắc không phải trùng hợp đâu nhỉ?”
Lời phát giác của Blanc khiến Vert chùn giọng. Cô không dám trả lời thẳng thắn vào câu hỏi đánh lạc hướng của người đồng cấp, nên đành phải rút lui khỏi cuộc tranh cãi trước khi bị phanh phui thêm những thông tin quan trọng. Leanbox dù tài trợ cho Hội Iris nhưng nếu để lộ ra ngoài thì uy tín của quốc gia sẽ chịu thiệt hại nặng và tất nhiên tất cả kế hoạch sẽ đổ vỡ. Dường như sự ngập ngừng của Vert đã tạo nên tín hiệu tiêu cực và cô gái đại diện nhạy bén nắm bắt được điều này.
“V-Vậy vấn đề này, các nữ thần sẽ dự tính thế nào ạ?”
Một lần nữa, tiếng bàn thảo ồn ào lại phát lên, song không ai muốn trả lời thẳng thắn cho lời đề nghị, nhất là Histoire buộc phải im lặng. Thấy thế người đại diện của Lastation liền trình bày kế hoạch của cô ta.
“Sau khi suy nghĩ đến các khả năng, Lastation chúng tôi có một đề xuất như sau. Để giữ thể diện và uy tín của nước bạn, Planeptune, cũng như những khó khăn mà đất nước đang phải trải qua từ sự kiện khủng bố thương tâm. Chúng ta nên xem nữ thần Purple Heart như một tên tội phạm riêng biệt, vô tổ chức và cần phải bị loại trừ riêng lẽ. Purple Heart không đáng được xem là một CPU, bị tước mọi quyền hạn công dân và không ân xá.” – Rồi cô đưa lên màn hình bảng biểu quyết. – “Ai đồng ý với kế hoạch này, xin hãy nhấp vào nút ở phía trước mặt mình.”
Bốn tấm bảng cảm ứng được dựng lên ngay trước ghế ngồi của các nữ thần và người đại diện với hai lựa chọn đồng ý hoặc không đồng ý.
“Thưa nữ thần Green Heart, người có điện ạ.”, viên tùy tùng đẩy bàn điện thoại đến cho Vert đang ngồi căng thẳng trên ghế, lưỡng lự vì lựa chọn trước mắt.
“Green Heart đấy phải không? Tớ đã nghe chuyện đang diễn ra bên trong hội nghị rồi, quả nhiên, Neptune thực sự rơi vào cái bẫy giăng sẵn của chúng. Cứ thế này sẽ rất nguy hiểm cho Hội Iris chúng ta. Nếu giờ mà phản đối đề xuất này, khả năng rất cao mũi dùi của Lastation sẽ hướng vào vào Leanbox và cậu cũng biết điều gì sẽ xảy ra rồi đấy. Tuy nhiên, chuyện chính trị không phải là quyền hạn của tớ, người quyết định sẽ là cậu, Vert ạ.” – Bên kia đầu dây, MAGES. nói liền một tràng không ngừng nghỉ, đủ thể hiện sự căng thẳng của cô.
Đây là lựa chọn khó khăn cho Vert, vì lẽ, bản thân cô muốn minh oan cho Neptune và khôi phục lại vị thế xứng đáng cho cô nhóc. Nếu như thông qua quyết định này, rõ ràng Purple Heart sẽ bị chính thức hủy bỏ quyền nữ thần, đồng nghĩa với việc người dân sẽ tẩy chay CPU này và mọi lượng share của cô sẽ bị cắt bỏ. Nói cách khác, nó giống như một vé tử cho Neptune. Nhưng đúng như MAGES. nói, quyết định nằm trong tay Vert.
“Chúng ta đã có hai sự đồng ý đầu tiên đến từ Leanbox và Lastation.” – Người điều hành thông báo. – “Quyết định này sẽ được thông qua nếu có thêm một phiếu thuận nữa.”
Thật bất ngờ! Dù có mối thù hằn sâu cay, song người đang do dự với quyết định của mình lại là Blanc của Lowee. Cô đang hơi e ngại khi nghĩ đến tương lai của thỏa thuận này, cô sợ rằng mình sẽ khép kín đường lui của Neptune, người mà cô cũng vô cùng yêu quý trong lòng.
“TRÁNH RA ĐI!!”
Có một giọng nói thất thanh từ đâu đó vang vọng khắp cả khán phòng lớn. Chất giọng trẻ trung và năng động. Và kéo theo sau đó là tiếng cửa kính vỡ nát từ phía trên.
“Hình như mình có biết tình huống thế này. Tốt nhất là nên nhích qua một chút cái đã.” – Blanc thủ thỉ trong vô thức.
Thế là cả một cái bóng người ngã ầm xuống mặt sàn ngay cạnh bạch nữ thần. Cô nhóc với cái đầu tím ngắt bù xù đo ván ngay khi chạm đất, mông cô nhổng lên trời sau cú ngã đau điếng. Sự xuất hiện của Neptune khiến cho tất cả mọi người đều hoảng hốt.
“À đây rồi. Mình đến nơi rồi. Ủa mọi người, sao ai khuôn mặt cũng ghê tợn cả hết vậy à?” – Neptune tỉnh dậy thì liền lập tức quay lại với vẻ năng động thường thấy.
Vert lắc đầu ngồi ngả lưng xuống chiếc ghế mà cười trừ. Blanc và Histoire thì như chẳng còn dám tin vào mắt mình nữa. Riêng kẻ đại diện cho Lastation thì khẽ tắc lưỡi một cái rồi sau đó thì liền chỉ thẳng ngón tay về phía nữ thần sắc tím.
“An ninh đâu, mau tóm cổ ả tội phạm đã hành hung hiền giả Kei của chúng ta!”
“Khoan đã!” – Neptune đứng thẳng lên đài bắc, đưa thẳng bàn tay năm ngón của mình ra. – “Các vị, hôm nay tôi đến đây không phải có ý để bị bắt đâu. Ngược lại, tôi sẽ minh oan cho chính mình.”
“Còn nhiều lời nữa, mau bắt ả lại.”
Sự đốc thúc của kẻ đại diện càng khiến cho không khí căng thẳng hơn. Chính lúc đó, cây búa tạ bỗng va thẳng xuống mặt nền tạo ra một vết nứt to tướng. “Im miệng hết!”, Blanc nổi trận lôi đình, “Đại diện của Lastation, ta nhớ mình vẫn chưa chấp nhận cấu thành tội danh cho Neptune cơ mà! Ngươi quyền gì mà bắt người hả?!”
“Nhưng chứng cứ đã rành rành như thế.” – Cô ta bắt đầu cự cãi, bỏ mất cái tính nhút nhát trước đó.
“Ngươi nghĩ mình có quyền ra quyết định ư?! Đối với ta, công lý chính là sự công bằng và trung thực. Trước khi vu cáo cho một người nào đó, trước hết, hãy lắng nghe lời khai của y trước đã. Rồi khi mọi thứ đã sáng tỏ, kẻ phán xét sẽ là cây búa này của ta!”
Lời khẳng định chắc nịch của Blanc mang đến luồng không khí mới cho cả hội nghị và tất cả con người bên trong nó. Tất cả đều hướng sự theo dõi của họ vào phiên tòa dã chiến do chính Blanc chủ trì, họ lơ đi những tiếng cãi cọ um trời của kẻ đại diện cho Lastation đang tự làm xấu mặt đất nước.
“Vậy đấy, Neptune, cậu muốn minh oan gì thì mau làm cho rõ, còn không cây búa đó sẽ là thứ phán xét cậu đấy.”
Nghe lời nói của Blanc, Neptune nuốt nước bọt lo sợ, tuy vậy, nụ cười trên miệng cô vẫn nở rộ. Ngay cả một Blanc vô vị cũng cảm nhận được niềm hi vọng toát ra từ cô nhóc cà tím.
“Tất cả hãy nghe đây! Bằng chứng của tôi là… không có gì cả! Tôi chỉ mong mọi người chấp nhận niềm tin của tôi!”
“HẢ!”, cả hội trường la ầm lên một câu. Khuôn mặt Blanc như muốn té ngất, “Cậu nói cái gì vậy hả, Neptune?!”
“Tớ nói thật đấy. Tớ đến đây hôm nay là vì không muốn phải trốn chạy vì một lỗi lầm không phải của mình. Tớ đứng đây là để minh chứng cho mọi người thấy tớ không phải là một đứa hèn nhát và tớ muốn cho tất cả thấy niềm hi vọng và tình yêu của tớ.” – Neptune phát biểu không do dự, không một lời dối trá.
“Nhưng còn bằng chứng thì sao?”, “Không có bằng chứng cụ thể thì làm sao mà phán xử.”, “Chẳng lẽ lại để nội bộ các nữ thần tự thông qua vấn đề nữa ư?”. Nhiều tiếng động xôn xao trong khán phòng. Neptune tiếp lời.
“Tớ công nhận bằng chứng của Lastation là chính xác, tớ kì thực đã bị bọn chúng cài bẫy ám hại hiền giả Kei. Tuy nhiên, hiền giả đã được trị thương và hiện an toàn về sức khỏe, tớ nghĩ trong tệp tin tiếp theo trong cái thiết bị lưu trữ đó sẽ giải thích.”
Một trợ lý khác của phòng kỹ thuật gật đầu xác nhận thông tin về một tệp tin thứ hai cho cô gái đại diện Lastation.
Song người này lại cố mè nhây và chày cối.
“Ngươi không được quyền yêu cầu ta làm gì với tư vật của quốc gia ta!”
“Tôi yêu cầu biểu quyết của hội đồng cho phép truy cập vào dữ liệu có trong thiết bị của Lastation.” – Hành động bất ngờ của Vert khi mà trước đó Leanbox đã chấp nhận kế hoạch của Lastation. Có vẻ Vert đã nhìn thấy được chiều gió đang thay đổi, cô muốn trở lại với ván bài này.
Kết quả đạt được ba phiếu thuận và một phiếu chống, hội đồng bắt buộc phòng kỹ thuật truy cập tệp thứ hai có trong thiết bị lưu trữ. Một đoạn video thứ hai hiện ra dài hơn rất nhiều so với đoạn đầu tiên. Video không có âm thanh, chỉ có hình ảnh bao gồm trận ác chiến giữa Purple Heart và con ưng cơ khí, và cuối cùng là việc nó kéo thanh kiếm của Purple Heart đâm vào cơ thể mỏng manh của hiền giả Kei. Tất cả đều được tường thuật rõ ràng không bị kỹ xảo.
“Đ-Đoạn ghi hình này, l-làm sao ngươi có được?” – Kẻ đại diện bắt đầu vã mồ hôi hột. Y lúng túng chẳng biết làm thế nào, đành bắt đầu giở bài công kích ngược ngoài vấn đề. – “Đây là kỹ xảo của ả. Thước phim này đã bị thay đổi, chính ả đã gài bẫy chúng ta. Tại sao các nữ thần có thể tin một kẻ đã từng suýt giết chết C-Sha và đe dọa đến nền an ninh thế giới chứ?!”
“Neptune, xem như chuyện với hiền giả Kei đã sáng tỏ và chúng tớ sẽ điều tra thêm về kẻ chủ nhân của con ưng đó. Nhưng mà vụ việc với C-Sha, tớ không thể bỏ qua nếu cậu không nhận lỗi hay làm điều gì chứng minh cho bản thân vô can.” – Blanc nói lạnh lùng, song cô vẫn cố gắng mở một lối thoái lui cho Neptune.
“Không, Blanc ạ, tớ thực sự có dính líu đến vụ của C-Sha và việc cậu ấy bị thương nặng đến vậy cũng là lỗi của tớ.” – Neptune vừa kết lời, Blanc vội dứt cây búa khỏi mặt đất và chĩa thẳng vào CPU Tím. Đôi mắt cô cháy đỏ ngọn lửa phẫn nộ. Đối mặt với thứ vũ khí to lớn, khuôn mặt cô nhóc cà tím vẫn tỏ rõ sự chính trực, cứ như thể chẳng gì có thể lay động được cô. – “Là lỗi của tớ vì đã không bảo vệ được C-Sha khi kẻ thù tấn công. Tớ đã đứng nhìn mà chẳng làm gì cả đến khi cậu ấy bị kẻ kia đả thương. Tớ chỉ lao ra khi nhận thấy thanh kiếm đó có in quốc huy của Planeptune vì sợ rằng kẻ thù sẽ gây nguy hiểm đến quốc gia bọn tớ. Tất cả là lỗi của sự ích kỷ. Tớ không bao giờ phủ nhận tội lỗi đó.”
Trước đôi mắt thành khẩn và trung thực của Neptune, hiển nhiên Blanc sẽ bị lay động. Dù không có bằng chứng cụ thể, cô vẫn có một chút niềm tin vào lời của cô nhóc cà tím. C-Sha cũng là bạn của Neptune, cô nhóc là một người vô cùng trân trọng bạn bè thì có bao giờ lại làm hại đến bạn mình. Suy nghĩ đó bộc lộ trong trí não siêu việt song luôn kém về tình cảm của Blanc. Thế rồi nữ thần Lowee quyết định nâng cao cây búa lên không, cái bóng của nó che mất đi cơ thể Neptune nhỏ bé. Đây là sự phán quyết của Blanc, của ngài thẩm phán Lowee trong phiên tòa dã chiến. Neptune sẽ không chống cự, không cố cãi một lời nào. Cô chỉ đơn thuần nhắm tịt đôi mắt lại và thầm mong bản thân có thể gánh chịu được sự phán quyết đó.
“Rầm!”
Cây búa vỗ thẳng xuống ngay phía sau Neptune. Nó vừa thình lình đập nát một mảnh đạn đang bay đến sau lưng cô nhóc cà tím. Vệt đạn vẫn còn nhìn rõ bằng mắt thường, khói súng còn phảng phất trong không khí. Yên vị trên bàn tay của nữ đại diện, một khẩu súng lục thu nhỏ vẫn còn nhả khói.
“K-K-Không thể nào ngươi lại lật tẩy được kế hoạch của ta.”
Neptune quay lại, siết chặt nắm đấm lộ rõ vẻ kiêu ngạo, “Cuối cùng cũng lòi mặt chuột rồi hả, Rei Ryghts? Cái kế hoạch hoàn hảo của ngươi biến đâu rồi?!”
“Đùa chút thôi. Làm như ta chẳng tính đến trường hợp này vậy đấy!” – Sắc thái biểu cảm của ả xoay ngược hoàn toàn. Rũ bỏ cặp kính cận và lột bộ áo khoác chật chội ra. Bộ chiến bào không thể lẫn vào đâu cùng khuôn mặt khó ưa với cái lưỡi thè dài khỏi mồm của Rei Ryghts lộ diện. – “Ngươi nghĩ ta chỉ vì một việc cỏn con thế này mà chịu thua à. Đến đây nào, Taribox của ta!”
Lời nói của ả là hiệu lệnh cho các mimic nấp trong phòng điều khiển mở rộng trần mái. Ánh sáng mặt trời lập tức tràn vào cả căn phòng. Cùng lúc, tất cả đều nghe thấy tiếng chấn động lớn trên mặt đất, như thể vật gì đó khổng lồ vừa di chuyển, kèm theo sau là tiếng la hét vọng từ bên ngoài. Chẳng mấy chốc sau, trên nền trời bỗng xuất hiện một bóng đen và nó lớn dần qua thời gian. Đó là một con chim ưng bằng máy khổng lồ. Đôi cánh của nó trông rất quen thuộc, hệt như tượng đài được dựng ở khu vực cạnh phủ nữ thần. Cả mặt cánh đều được làm từ kính.
“Ả ta sẽ chọn nơi có ánh sáng trắng mạnh nhất? Vậy chẳng lẽ ả định sử dụng mặt trời ư?!” – Neptune khiếp đảm. – “Nhưng nếu hấp thụ ánh sáng mặt trời để hội tụ thành cụm tia, chẳng phải vật liệu thấu kính sẽ không chịu nổi nhiệt mà nứt ra sao?!”
“Neptune, chẳng phải ta nói rồi sao? Trận chiến của ngươi với bản mẫu đã cho ta rất nhiều dữ liệu quan trọng. Trong số chúng giúp ta biết cách dùng share để gia tăng sự kiên cố của mặt kính, mặc dù nó sẽ làm giảm một ít cường độ ánh sáng đi. Nhưng chỉ cần bấy nhiêu là đủ thiêu rụi các ngươi rồi!” – Rei Ryghts đứng bên dưới bóng con ưng cười ma mãnh.
Một luồng ánh sáng bắn ngang tầm mắt của Neptune nung chảy cả mặt sàn cứng cáp, lửa bùng lên dữ dội từ khe rãnh nứt chứng tỏ cho nhiệt độ khủng khiếp mà chùm tia hội tụ gây ra. Nó cứ như là bản thân mặt trời đang phun lửa xuống trái đất vậy. Với sức mạnh này, không gì có thể chặn nổi được nó nữa, không một loại vật liệu nào có thể, ngay cả những bề mặt phản chiếu.
“Mau rời khỏi đây thôi!” – Cô nhóc nắm lấy tay Blanc rồi kéo ra hậu trường phía sau. Đột nhiên, hai người bị chặn lại bởi tiếng gầm gừ đáng sợ. Ẩn sau bức màn đỏ, một con sói to lớn xuất hiện. Neptune hoài nghi. – “Sói Fenrir ư? Tại sao chúng lại ở đây chứ?”
Tình hình hiện tại không cho phép cô lưỡng lự suy tính. Neptune và những người bạn cần phải rời khỏi vùng không gian chật hẹp này trước khi Taribox nhắm đến bọn họ. “Tránh ra!”, Neptune thét lên với thanh kiếm cầm chắc trong tay, xả một đường ngọt lịm vào ngay cái miệng há to đầy răng nanh. Con sói thành tinh gục xuống rồi dần tan vỡ thành hạt sáng. Bất chợt đúng lúc đó, Taribox hướng chùm tia của nó đến vị trí của Blanc và Neptune đang sắp thoát thân. Nữ thần phương bắc buộc phải hi sinh cây búa tạ của mình che chắn cho cả hai, song nó vẫn chẳng là gì so với đòn tấn công của Taribox nên dễ dàng bị nung lỏng. Dù vậy, trong khoảnh khắc khi mà kích thước quá khổ của cây búa che mất tầm nhìn của con ưng, hai nữ thần đã nhanh chóng nhảy xổ ra khỏi phòng hội nghị rồi tẩu thoát.
“Neptune, tớ xin lỗi vì đã không…” – Khi đã có được một chút thời gian bình ổn, Blanc mới định nói lời xin lỗi đến Neptune nhưng cô nhóc lại từ chối.
“Blanc, giờ chưa phải lúc thư giãn đâu. Rei Ryghts vẫn còn ở trong đó, tớ không tin là ả chỉ muốn tấn công mỗi mình hội nghị chúng ta. Cậu hãy mau chóng rời khỏi đây, thông báo với các cận vệ của mình và các quốc gia khác, ta cần phải thiết lập vành đai bảo vệ cho người dân.”
Dáng vẻ đáng tin cậy và tài giỏi bất thường đến từ Neptune, mặc dù điều này cũng không phải kì lạ gì đối với người như cô nhưng Neptune luôn biết cách tạo những bất ngờ. “Còn cậu thì sao?”, Blanc hỏi. Cô nhóc nhí nhảnh nở nụ cười, “Tất nhiên là tớ sẽ quay lại đối mặt với kẻ thủ ác chứ, tớ là nhân vật chính kia mà.”
Vừa kết thúc lời nói cũng là lúc Pha Lê CPU hiện ra ngay trước lòng ngực Neptune. Nó sáng tỏ ra vầng hào quang năng lượng, chuyển hóa cô nhóc thành một thể dạng còn cao cấp hơn cả HDD, đó chính là NEXT Form, hình dạng tối thượng mà các nữ thần có thể đạt được cho đến thời điểm hiện tại. Đặt thanh kiếm sắc bén sát bên gò má, NEXT Purple cảm nhận luồng khí nội lực tuôn trào trong nó. Một khi đã khai thông mọi giới hạn của bản thân, đôi mắt của NEXT Purple mở toang ra như toàn bộ sức mạnh của cô vừa được giải phóng. Nữ thần Planeptune oai hùng đâm xuyên qua bức tường rắn chắc vào thẳng bên trong phòng hội nghị, nơi ả Rei và thứ vũ khí của ả đang tung hoành.
“NEXT Purple đã xuất hiện rồi đây. Rei Ryghts, âm mưu của ngươi đến đây là chấm dứt thôi!”
Dường như việc nhìn thấy hình dạng mới toanh của Neptune khiến Rei lại càng hào hứng hơn. Ả dừng tấn công những đối tượng khác và dồn mọi sự tập trung vào đối thủ thực sự vừa xuất hiện trước mắt. Miệng ả ta lại nhếch mép một nụ cười kinh tởm. Trên tay dần xuất hiện thanh quyền trượng và ngay tiếp đó là một trường năng lượng bao quanh lấy ả. Con ưng Taribox thì liệng cao trên bầu trời, phủ cái bóng khổng lồ của nó xuống cả diện tích phòng hội nghị. Mỗi nơi nó đi qua là hàng dài những chùm tia hủy diệt theo cùng. Con ưng và chủ nhân đang tỏ vẻ thị oai trước đối thủ NEXT Purple oai nghiêm.
Bên ngoài khu vực hội nghị lúc này đang vô cùng hỗn loạn vì sự hiện diện không biết từ đâu của lũ quái thú đổ ào ra khắp các ngõ đường của thành phố Lastation. Hầu hết bọn chúng là sói Fenrir, khá giống với trận chiến mà Neptune cùng Noire đã chiến đấu tại khu rừng phía nam Planeptune trước đây. Vậy thì nhiều khả năng, đầu não điều khiển hành vi của lũ sói sẽ là một con quái vật nào đó đang lẩn trốn quanh đây. Tuy nhiên, đây là điều chỉ riêng Neptune và Noire hiểu được, ngặt nỗi, không ai trong hai người họ có thể tương trợ.
Tạm thời đối phó với diễn biến khôn lường, White Heart và Green Heart nhận trọng trách chiến đấu bảo vệ người dân và cố gắng tập trung họ cố thủ tại tòa khách sạn cao chọc trời. Các cường vệ của Planeptune dưới sự chỉ huy của Histoire nhanh chóng thực hiện di tản, bắt tay với lính vệ binh Lastation thành lập vành đai cô lập xung quanh khách sạn lớn. Ngoại trừ Rei Ryghts và Taribox là những mục tiêu duy nhất có khả năng tấn công trên không, tất cả chủng quái vật đều là mục tiêu mặt đất giúp tòa khách sạn cao tầng trở thành pháo đài đóng quân phù hợp.
“Này này, Uni. Em chắc là muốn thực hiện điều này chứ?” – Đâu đó trong thành phố, hai chị em Uni và Uzume đang chạy vội cùng nhau.
“Vâng ạ. Em nghĩ mình phải làm điều gì đó mới được!”
Sau một hồi chạy đua, hai cô gái đã đến đối diện trước phủ nữ thần đồ sộ. Khác với thành phố đang rực cháy, nơi này lại yên bình đến kì lạ. Không một tiếng người, thậm chí còn nghe rõ mồn một bên tai âm thanh của nước chảy róc rách và họa mi hót líu lo từ khu vườn phía sau.
Uzume và Uni tiến vào bên trong phủ nữ thần không mấy khó khăn. Chẳng có ai canh giữ trước cổng và hành lang vắng bóng người, trông cứ hệt một căn nhà bỏ hoang. Bước chân của hai chị em gõ lộc cộc trên nền đất vang vọng khắp không gian như thể chỉ có mỗi hai mình bọn họ ở đó. Dù vậy, Uzume vẫn rất đề cao cảnh giác, cô cảm nhận được một luồng khí bất thường phát ra từ trong bóng tối.
“Cẩn thận, Uni!”
Đột ngột, Uzume đưa cái loa cầm tay chắn trước thân người Uni ngay kịp lúc một lỗ thủng nhỏ in hình trên nó. Trước đó, một tiếng “chích!” khẽ phát ra từ trên ban công đại sảnh đang tối đèn. Có vẻ như đó là tiếng của âm thanh bị đè nén bởi một mảnh sắt hay gì đó.
“Ai đấy, mau ra mặt đi!” – Uzume quát to.
Kẻ tấn công không trả lời. Y biến mất vào vùng không gian tĩnh lặng. Tuy vậy, dường như không cần phải nói thành lời, tâm ý của kẻ kia vẫn đến được hai chị em bên dưới. Uni cảm nhận được điều gì đó, một cảm giác thân quen của ruột thịt. Cô nhìn Uzume rồi lặng lẽ thủ thỉ, “Chị cứ đi trước đi. Có vẻ đây là sàn đấu của em rồi.”. Qua đôi mắt nửa buồn bã nửa hoài nghi của Uni, Uzume không đành lòng khước từ lời đề xuất của cô em gái cương trực. Buộc phải đồng ý nhường cuộc chiến lại cho Uni, “Em hãy cẩn thận đấy!”, Uzume chạy đi với lời nhắc chừng.
Đợi một lúc khi CPU Cam đã khuất bóng khỏi hành lang, Uni mới bắt đầu lên tiếng.
“Em không biết vì sao chị lại làm điều này nhưng em nghĩ chị hẳn phải có nguyên nhân phải không, Noire?”
Bước ra từ trong bóng đêm với khuôn mặt lạnh lùng, người vừa được gọi là Noire, nữ thần của Lastation đó, vô cảm chĩa khẩu súng trên tay cô về phía người em gái. Viên đạn lạnh lùng nhả ra từ nòng súng lao thẳng vào Uni. Cô em gái buộc phải xoay người né tránh và đành giương súng đáp trả người chị của mình. Noire không buồn né tránh, mặt khác, cô dùng phát súng tiếp theo để đỡ lại chính viên đạn đang ngắm vào cô. Sự chính xác không thể tin được, cứ như Noire có thể nhìn rõ từng chuyển động của đường đạn bay. Đây không chỉ đơn giản là một cuộc chiến, Noire đang âm mưu một kế hoạch khác, người chị rút vào bóng tối ép Uni phải đuổi theo.
Tiếng lộc cộc của gót giày đánh vang cả hành lang chật hẹp không ánh sáng. Giữa bóng tối bủa vây, lắm lúc thấp thoáng ánh lửa từ họng súng vừa nhả đạn. Cuộc chiến diễn ra một cách bí ẩn, không biết ai đã tấn công và ai đã tránh né ra sao, xuyên suốt màn đêm chỉ toàn ánh lửa chạy dọc theo từng bước chân di chuyển. Đôi lúc hai viên đạn va nhau trên đường đi của chúng tạo nên tia lửa phun trào sáng rực.
Bỗng tiến gần đến khoảng hành lang ngắn, phát súng vô tình bắn xuyên qua tấm rèm vải giúp ánh sáng ngoài trời len lỏi qua lỗ đạn. Ánh nắng thắp sáng căn phòng tuy không nhiều nhưng vẫn đủ để Uni nhận thấy đối thủ của mình đang ở đâu. Dẫu thế, trong phút chốc, cô em gái lại chẳng còn cảm nhận được tung tích của kẻ tấn công nữa. Gần như cô bị bỏ lại giữa không gian trống rỗng. Và rồi vang vọng ở khúc đường xa xa là tiếng rơi vãi của đồ vật. Uni lo ngại chĩa vũ khí về hướng âm thanh, tư thế sẵn sàng để chiến đấu. Có vẻ cô không nhận ra đó là cái bẫy của kẻ thù.
Ngay từ cánh cửa sổ đang hắt hiu luồng sáng nhỏ, Noire lao mình từ bên ngoài, xuyên qua lớp cửa kính, cô tung cú đá mạnh bạo vào giữa lòng ngực cô em gái. Uni kịp thời phản xạ thu hai tay lại chống đỡ, song đòn cước quá mạnh đã đánh văng người em gái ngã về phía sau, đè sập cánh cửa dẫn vào căn phòng lớn. Hai cánh tay đỡ đòn của Uni sưng tím lên và đau đớn cực kỳ. Nhưng một điều khác khiến Uni bị thu hút sự chú ý, đó là căn phòng mà cô vừa rơi vào ngập tràn các thiết bị điện tử và màn hình theo dõi toàn bộ hoạt động của tòa nhà phủ nữ thần. Đồng thời, người đang ngồi quản lý số máy móc này lại chính là một kẻ mang khuôn mặt của hiền giả Kei, nói cách khác là mimic Kei.
“Thật là ồn ào, mau xử lý nó đi!” – Kẻ này thở dài.
Noire đưa khẩu súng của cô hướng về Uni rồi lập tức bóp cò bắn viên đạn chí tử vào thẳng khoang ngực cô em gái. Uni ngã xuống bất động, đôi mắt mở trắng giả.
“Tốt lắm, tốt lắm.”, kẻ kia đứng dậy khỏi ghế, tiến đến cơ thể Uni. “Ta không ngờ ngươi lại mạnh hơn cả một em gái nữ thần đấy, mimic.”. Tuy nhiên, con mimic Kei không nhận ra, bản thân nó cũng đang bị Noire nhắm vào từ phía sau. Một khi kẻ giả mạo này phát hiện vết đạn trên cơ thể Uni có dấu hiệu kì lạ thì ngay giữa lòng ngực nó đã in hằn lỗ đạn rõ to. “N-Ngươi làm gì thế hả?!”, con mimic này kinh động nhìn về phía Noire. Ngược lại, Noire chẳng đáp mà cười ranh ma với nó. Đó cũng là lúc con mimic nhận thấy mình đã bị rơi vào cái bẫy của các nữ thần thống trị Lastation. Tức khắc, phía sau lưng, Uni ngồi dậy cũng với cùng khẩu súng chĩa vào thân người nó.
“Checkmate!” – Cả hai chị em cùng hô đồng thanh.
Tiếng đạn vang khắp căn phòng cho đến khi con mimic ngã xuống rồi vỡ tan thành những hạt trắng hòa vào không khí.
Đến lúc này, Noire mới thực sự trở về với con người dạo thường của cô. CPU Đen chạy lại ôm chầm lấy em gái mình. Viên đạn mã tử rơi ra từ lồng ngực của Uni lăn dài dưới mặt đất. Quả nhiên, Noire không hề ám hại em gái mình, đó chỉ là vết đạn giả để khiến cho con mimic kia chủ quan, cũng như tất cả màn đấu giữa hai chị em suốt nãy giờ. Noire vốn nhận thấy bản thân cô đang bị theo dõi bởi các camera an ninh trên xuyên suốt các dãy hành lang, từ khi Uzume và Uni xuất hiện trong tòa nhà. Và ở phía Uni, cô em gái nhanh nhạy bắt được ý đồ của người chị ngay từ phát súng đầu tiên. Với khả năng nhắm bắn chính xác gần như hoàn hảo của Noire, không thể nào có việc phát đạn phủ đầu lại trật mục tiêu dễ dàng đến như vậy được. Uni sớm ngộ ra điều đó và tham gia màn kịch của Noire nhằm che mờ mắt con mimic.
Trong màn hình của căn phòng có hình ảnh một số vũ khí phòng vệ khác mà lẽ ra con mimic sẽ sử dụng để hỗ trợ tiêu diệt Uni hay ngăn cản Uzume tiến đến bí mật ở đỉnh tòa nhà, nhưng tất cả đều đã bị vô hiệu hóa khi nó bị đánh bại bởi kế sách của hai chị em. Giờ thì mất đi lá chắn phòng hộ, phe Rei Ryghts sẽ phải trả giá cho sự tự tin của chúng.
Qua khung cửa sổ trên cầu thang vòng dẫn lên đỉnh tòa tháp, nơi thư phòng cất giấu bí mật của Rei Ryghts, Uzume nhìn thấy được cuộc chiến ác liệt đang diễn ra ở khu vực hội nghị. Giữa làn khói bụi mịt mù của trận chiến, NEXT Purple bị đánh văng đi bởi con ưng khổng lồ, cô va sập bức tường bảo vệ bên ngoài. Bám đuổi theo ngay sau là Rei Ryghts đang không ngừng ra lệnh cho Taribox chiếu chùm tia cực tím vào mục tiêu của nó. Dù đang ở ngưỡng NEXT Form, Neptune vẫn không thể bì lại được sự phối hợp của hai đối thủ chung lúc. Cô chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian bằng cách chiến đấu ngoan cường.
Uzume liền tăng tốc tiến thẳng đến cánh cửa gỗ lớn ở thượng tầng. Cô mở toang nó ra để lộ cả một guồng máy lớn bên trong. Bao quanh Uzume lúc này là rất nhiều loại máy móc khác nhau và với tri thức của cô thì chẳng thể phân biệt cái nào ra cái nào, vì cả bản thân căn phòng đã là một đầu máy lớn. Điều duy nhất cô có thể nhận biết bằng mắt thường là hai cái màn hình lớn bịt kín cánh cửa sổ hướng ra ban công, trên đó đang hiển thị hình ảnh tương thích với tầm nhìn của con ưng.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là bộ não của con ưng đó, hoặc là mình nghĩ vậy.”
CPU Cam vẫn chưa thực sự tin tưởng vào suy nghĩ của mình. Cơ vậy, con người của Uzume rất đơn giản, cô không phải loại người thích suy nghĩ nhiều vì điều đó khiến cô rất nhức đầu. Nếu cô cho rằng đây là bộ não điều hành của con ưng thì nó sẽ là như thế, chỉ cần phá hủy tất cả thì con ưng sẽ chết. Quyết đoán xong, cô gái xoa hai nắm đấm vào nhau. Cô thậm chí vứt cái loa của mình đi và giơ thẳng quyền về phía trước.
“Ora Ora Ora!”
Lại những tiếng thét xung trận đầy mạnh mẽ. Đòn quyền tới tấp, liên tục đấm nát từng guồng máy. Cái màn hình hiển thị đôi mắt của con ưng bắt đầu lắc lư, nó đang liệng qua liệng lại một cách vô chủ hướng. Có vẻ như suy đoán của Uzume đã chính xác.
Quay về góc nhìn của NEXT Purple, con ưng bất ngờ lung lay giữa không trung, nó rú lên tiếng kêu yếu ớt. Dẫu vậy Taribox vẫn cố gắng tung hết sức tấn công của mình bằng cách phân tán chùm tia sáng cường độ cao khắp mọi phía, như đòn quyên sinh cuối cùng. Đến lúc này, sự phá hủy thực sự mới diễn ra. Cả thành phố bị nhấn chìm dưới biển lửa bởi các tia nóng rực chết chóc phân tán.
“32-bit Mega Blade!”
Thanh cự kiếm to tướng được cấu thành giữa nền trời cao, lao thẳng xuống mặt đất với tốc độ chóng mặt sinh ra bởi gia tốc trọng trường. Trên đường đi, thanh kiếm đâm xuyên qua sống lưng của con ưng Taribox, trước khi cố định nó xuống mặt đất. Thấy được kẻ địch đã dính chiêu, tức thì, NEXT Purple liền dùng đến tuyệt kĩ mạnh nhất. Thanh kiếm trên tay cô hạ xuống ngang hông, chĩa mũi kiếm về phía sau. Hấp thụ tất cả share và sức mạnh của vị nữ thần, thanh kiếm tiến hóa đâm dài ra hơn cả trượng, bao bọc lấy nó là dòng năng lượng hữu hình chạy dọc sống kiếm. Đồng thời, khi chiêu thức được thi triển, cả cơ thể của Neptune cùng đôi cánh phía sau lưng cô cũng bộc phát vô số hạt sáng lấp lánh, dòng năng lượng share đang tuôn trào dữ dội.
“Dimensional Slice, đường kiếm chém đứt thực tại!” – NEXT Purple gào lên tuyệt kĩ tối thượng.
Thanh kiếm lia mạnh về phía con ưng đang la hét vì đau đớn. Cả đất trời bị đường chém của thanh kiếm chia cắt. Giữa nơi giao thoa đó không phải là thiên đường cũng chẳng phải địa ngục, duy chỉ một vùng không gian của hư không vô tận hấp thụ lấy mọi vật chất bao quanh. Bất kì thứ gì bị lỗ hổng hút vào đều được chuyển hóa thành năng lượng thô và trả lại về thế giới. Nó không xóa bỏ điều gì, cũng không lấy đi điều gì nhưng không gì tồn tại trước nó. Chẳng cần biết đối phương có mạnh như thế nào, miễn vẫn còn nằm trong phạm trù của vật chất, không gì có thể thoát ra khỏi tuyệt kĩ tối thượng này.
“Kíuuuuuu!” – Tiếng kêu cuối cùng của Taribox trước khi cả cơ thể nó bị phân rã bởi đòn tấn công tất sát.
Bất lực nhìn thấy thứ vũ khí mình tự hào bị chém hạ, Rei không còn có thể tỏ ra giận dữ được nữa, nhất là khi một tín hiệu chậm chạp về cái chết của con mimic Kei vừa được bộ thu phát của ả tiếp nhận. Thay vào đó, nhìn vào một Purple Heart rệu rã không còn đủ năng lượng duy trì NEXT Form, Rei lại cảm thấy thích thú. Ả bất ngờ khen nức nở, “Tuyệt lắm! Tuyệt lắm! Neptune! Sức mạnh của ngươi thật khiến ta cảm động! Ta muốn có nó! Ta muốn có nó! Hãy cho ta xem lại một lần nữa đi, con nữ thần thối tha!”. Rei Ryghts tung đôi cánh bóng tối của ả ra rồi lao thẳng xuống Neptune như tên bắn.
Cứ tưởng chừng ả sẽ có thể triệt hạ được một Neptune đang cạn kiệt sức mạnh, bỗng nhiên Rei buộc phải dừng bước tiến lại trước khi kịp tung ra chiêu thức đầu tiên. Đó là vì xung quanh Neptune lúc này được bốn thanh kiếm tứ sắc bao bọc toàn vẹn. Từ phía cao, nơi mặt trời đang chạm thiên đỉnh, bóng dáng nữ thần với tám đôi cánh vươn dài đang hạ thế. Vầng hào quang tỏa ra từ người trông hệt như Seraphim, vị tổng lãnh thiên thần trong Kinh Thánh.
Đôi mắt Neptune lộ rõ vẻ xúc động khi nhìn thấy bóng hình rất quen thuộc của người bạn thân quen. “N…Noire…”.
Lớp mây cao tích thoáng che đi ánh mặt trời chói chang làm giảm đi sự tương phản trong mắt người nhìn. Hình ảnh của vị nữ thần lộ rõ. Mái tóc trắng thắt hai bím gọn gàng, ánh mắt màu thiên thanh xanh biếc và một gương mặt của sự oai vệ, uy hùng. Đó là NEXT Black, nữ thần tối cao của đất nước cực đông.
Cô đã trở lại để cứu lấy đất nước của mình.
“Có vẻ tớ đã lỡ mất trò vui rồi nhỉ, Neptune?”
Ghi chú
- 1 Dark CPU: Một hình thể nữ thần đặc biệt được tạo ra bởi Ankokuboshi Kurome. Chúng có kích thước khổng lồ và sức mạnh vượt trội mọi thực thể.
- 2 Local Area Network (viết tắt LAN), hay mạng máy tính cục bộ, là một hệ thống mạng dùng để kết nối các máy tính trong một phạm vi nhỏ. Các máy tính trong mạng LAN có thể chia sẻ tài nguyên với nhau, mà điển hình là chia sẻ tệp tin, máy in, máy quét và một số thiết bị khác.
NeptuniaVN
Đề nghị tuyệt đối KHÔNG sử dụng cho mục đích thương mại dưới mọi hình thức, đối với cá nhân muốn đi in đơn lẻ nhằm sưu tầm đề nghị thêm nguồn đầy đủ nhằm tôn trọng công sức của các tác giả. NeptuniaVN chỉ chịu trách nhiệm reupload lại bộ truyện.