Anh hùng và Shuria, bước đi đầu tiên
[Ư ư, Wah]A, lại nữa, giấc mơ đó.
Cho dù có biết đó chỉ là mơ đi nữa thì cái quang cảnh cực kỳ khó chịu đó vẫn hiện rõ trước mắt.
[Nào đây là phần thuốc của hôm nay, đừng có than vãn mà hãy uống hết đi] [Cho dù có làm thế cũng vô ích thôi, không có chuyện ta chịu khuất phục trước các người đâu] [Chuyện đó thì sao cũng được, cô cũng đã lừa dối tôi. Điều thiết yếu chỉ đơn giản như vậy mà thôi]Đó là một hang động âm u với đám rêu phát sáng nhàn nhạt mọc um tùm, ở giữa hang động, Sori đang nằm trên chiếc giường được cắt ra từ một tảng đá lớn.
Chân và tay của cậu ấy bị trói lại với nhau, trông hệt như cách vô cùng đau đớn mà đám nô lệ bị cùm vào cái gông bằng loại sắt thô ráp.
Ở đằng đó, Shuria đang nở nụ cười ôn hòa và không hề rời mắt khỏi mục tiêu.
Hình dáng này hoàn toàn khác biệt so với những gì lưu lại trong trí nhớ của tôi. Mái tóc màu vàng ngả sang trắng gần giống như bạc, nước da trong suốt nằm giữa khoảng trắng và màu da nâu của những người sống ở vùng khí hậu nắng nóng.
Điều không hề khác biệt so với trí nhớ của tôi nếu có thể nói thì là khuôn mặt mang vẻ uyên bác và đôi mắt màu đỏ sậm đó.
Ngoài ra, đứng bên cạnh Shuria là một thiếu niên mắt đen, tóc đen mà bạn có thể gặp ở bất cứ đâu và một thiếu nữ thú nhân hình như là thỏ với mái tóc màu trà.
Shuria nhét đám xích vào miệng Sori và tống thứ dịch thể màu vàng vào sau khi đã dùng vũ lực để cạy miệng cậu ấy ra.
Giống như đã dự tính từ trước rằng việc Sori sẽ bị sặc, con bé bịt miệng cậu ấy lại để bắt phải nuốt hết đống dịch thể đó.
[Aa..a, đa…u, khặc, khặc]Sau khi kết thúc Shuria, khóa miệng Sori lại bằng một cách thô bạo và bỏ đi.
[Hôm qua đã xử lý xong 2 tay, lần tới sẽ là chân trái nhé] [Được, cứ tự nhiên] [Cảm ơn]Shuria lại nhận một cái cọc như mọi khi từ ả người thỏ, đó là một cái cọc gỗ màu đen có lỗ như được tạo ra một cách tùy ý ở phần chính giữa và phần đầu nhọn.
Mỗi khi nhìn thấy quang cảnh đó tôi chỉ muốn trốn tầm mắt của mình khỏi nó để không phải trông thấy, thế nhưng trong giấc mơ này tôi không tài nào có thể nhắm mắt lại.
[Hự, ư ư ư, aaaaaaaaa]Chân của Sori bị đóng cọc vào ngay trước mắt tôi.
[Aaaaaa, ư….n, aaaaaa]Đó đã là cái cọc thứ 3 bị đóng vào và vẫn để đứng nguyên như vậy, Sori cất lên một tiếng chói tai khi bị cây cọc xuyên qua. Thanh âm mang đầy sự đau đớn ấy lại giống hệt như giọng nói yêu kiều đầy vẻ mê hoặc lúc chúng tôi hòa vào nhau trong phòng ngủ.
[Bị như vậy mà lại cảm thấy hứng thế này, Sori thật là biến thái quá đi]Shuria cười khúc khích trước trạng thái lạ kỳ đó của Sori.
[Ưn, ha……..đó là do thuốc..] [Tôi đã điều chế rất cẩn thận để đảm bảo tăng thêm cơn đau rồi. Tóm lại đó là bằng chứng tự bản thân Sori ưu tiên khoái lạc hơn so với sự đau đớn đấy. Mà, từ giờ trở đi mới là thật sự đấy. Thế nên thôi cái trò nhàm chán ngắt bất tỉnh như hôm qua đi. Nếu cô không cảm thấy đau đớn thì việc tôi cất công tốn từng đấy thời gian thành vô nghĩa à] [Cái..!]Trên tay của Shuria là một cái bình hơi to chứa thứ dịch thể gì đó màu đen. Đó như là sinh vật ma pháp với ánh sáng màu kim loại đang tự do tự tại chuyển động theo mệnh lệnh của Shuria.
Shuria đặt cái bình xuống bên cạnh Sori và từ từ mở nắp.
[Nào, đến giờ ăn rồi]Ngay khi Shuria vừa lẩm nhẩm điều đó, đám sinh vật tự mình lao ra khỏi cái bình và tập hợp lại với nhau chui qua đống lổ hổng trên những cái cọc đang đâm trên người Sori.
[Aaaa, ưn……]Có lẽ, chúng đang chui vào cơ thể của Sori qua đầu của những chiếc cọc. Một lần nữa, thanh âm yêu kiều ấy lại ngân lên và không hề lại dừng lại.
[Aaaaaaaaa, ưn……, ô ô ô, aa.aaaan, ưn….n, ưn….a.aaaaa] (Shan: Tôi chịu không sub nổi đoạn này) [Nghe tiếng kêu thì cô hẳn thực sự đang phê lắm nhỉ, chứ vừa thở hổn hển như thế trong khi đang bị tan chảy từ trong xương cốt với Shuria thì chịu rồi] [Yumis sama, Yumis samaa!! Yumis SAMAAAAAAA!!!!!!!] [Phải trải qua cơn đau đồng thời cùng với một chút khoái cảm, vì giằng xé giữa cái cảm giác đau đớn với sự sung sướng này chắc hẳn trong đầu đang cảm thấy khó khăn lắm nhỉ, thật đáng thương] [Này này, đó chẳng phải là do độc được mà cô đã chế tạo à] [Sai rồi, chủ nhân, không phải độc dược mà là thuốc đấy chứ? Bởi vì chẳng phải nếu chỉ mỗi đau đớn thì ngay lập tức sẽ khiến nó gục ngã ư, thế thì thật lãng phí]Bên cạnh Sori đang la hét 1 cách điên cuồng, gã thiếu niên với mái tóc màu đen và ả người thỏ đang cười đùa một cách vui vẻ.
Nếu đây là sự thật, tôi muốn thiêu bọn chúng cho dù có thành than đi chăng nữa, thế nhưng mặc dù đây là giấc mơ của tôi, nhưng tại sao tôi lại hoàn toàn không thể tự do làm những gì mình muốn.
Cuối cùng, lúc nào tôi cũng chỉ có thể đứng đó và nhìn bộ dạng hổn hển của Sori đang phải vật lộn giữa sự đau đớn và cơn khoái lạc.
☆
[Ha..a, ha, haaa, aaa. Lại là giấc mơ đó, đây là điều tồi tệ nhất mỗi khi thức giấc]
Sau khi lay mình khỏi giường, tôi thở dài và cảm thấy trán mình ướt đẫm mồ hôi. Nhìn vào đồng hồ, đã muộn hơn một chút so với thời gian thức dậy hàng ngày.
[Đến hôm nay giấc mơ ấy đã liên tục kéo dài suốt 4 ngày, cuối cùng là chuyện quái gì vậy]Ngày hôm ấy, khi viên đá triệu hồi ác mơ biến trở lại thành một viên đá bình thường, chỉ vài hôm sau đó tôi bắt đầu nhìn thấy giấc mơ đó. Mỗi tối khi đi ngủ đều cùng là một giấc mơ.
Đó là giấc mơ với Shuria mang dáng vẻ hoàn toàn khác với những kẻ mà tôi không hề biết cùng nhau tra tấn Sori. Một giấc mơ cực kì chân thực mà tôi chỉ có thể đứng im và nhìn quang cảnh ấy.
[Con ác ma ấy, sau khi phản bội lại khế ước chẳng lẽ đã yếm lời nguyền nào đó lên mình ư]Ngày tiếp theo hôm thực hiện việc lừa Shuria vào bẫy và triệu hồi ác ma, tôi đã dành cả đêm để vui vẻ với Sori trong phòng ngủ, nhưng khi mặt trời ló dạng, viên đá triệu hồi ác ma vẫn luôn tỏa ra ánh sáng màu đen bỗng dưng trở thành một viên đá cuội một cách lạ lùng.
Có vẻ như chuyện gì đó đã xảy ra, tôi nhanh chóng quay trở lại căn nhà có ẩn giấu lao ngục dưới lòng đất đó để xem thử, nhưng nhà ngục hoàn toàn trống không. Con ác ma đó ở đâu, cả di thể của Shuria, và còn đám Undead mà tôi đã dùng để nguyên cứu cho đến bây giờ cũng hoàn toàn biến mất.
Chấn song của căn ngục trong tận cùng đã bị phá nát, thế nhưng tôi hoàn toàn không thể giải thích được chuyện gì đã xảy ra.
Trong khoảng khắc, tôi đã nghĩ rằng có lẽ Shuria đã làm trò gì đó, nhưng rồi tự lắc đầu phủ nhận. Năng lực ma pháp của con nhỏ đã hoàn toàn nằm trong tay tôi, vì thế nó không thể làm được bất cứ thứ gì. Cho dù nói rằng nó thừa hưởng sức mạnh từ tổ tiên Elf của mình đi chăng nữa, nhưng một khi đã mất năng lực ma pháp thì nó cũng chỉ còn là một đứa trẻ bình thường không hơn không kém. Với kẻ thù là Ác ma chắc chắn nó không có đủ sức mạnh để có thể làm được gì cả.
Bởi vậy, có lẽ con ác ma ấy đã dùng một thủ đoạn nào đó để phá hủy khế ước, xơi tái hoàn toàn Shuria cùng toàn bộ đám Undead và rồi lẩn trốn vào một viên đá nào đó.
Có vẻ như đám ác ma có thể tự ý thay đổi viên đá cư ngụ sau khi đã hoàn thành một khế ước.
[Haiz, không ổn chút nào, mình không thể chưng khuôn mặt này cho Sori thấy được]Cố lấy lại bình tĩnh và uống hết bình nước đặt cạnh bên cũng là lúc Sori bước vào phòng.
[Chào buổi sáng, Yumis sama, bữa sáng đã được chuẩn bị xong rồi] [Tớ biết rồi. Hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau ăn sáng chứ Sori] [Không được đâu Yumis sama, tớ chỉ là một hầu gái, việc cùng ngồi vào bàn ăn thì….] [Không sao đâu, hôm nay tớ sẽ dùng bữa sáng trong phòng, vì thế sẽ không ai có thể trông thấy cả. Hãy cùng nhau xử lý lượng đồ ăn khá nhiều mà cậu đã chuẩn bị nào, hôm nay tớ không có cảm giác ngon miệng cho lắm nên như vậy là tốt nhất]Hôm nay tôi muốn ở cạnh Sori dù chỉ một chút cũng được. Tôi không kể cho cậu ấy nghe về giấc mơ. Tôi không muốn cậu ấy phải lo lắng, hơn nữa ngoài việc nhìn thấy cơn ác mộng đó thì cũng không xảy ra bất cứ tổn hại thực tế nào cả.
Thế nhưng tôi cảm thấy bất an khi không nói cho cậu ấy biết, vì vậy chỉ một chút nhỏ nhoi thời gian để có thể bình tâm thôi cũng đủ rồi. Tôi đã nhìn thấy triển vọng để đạt đến mục tiêu của bản thân, cho dù nói vậy thì vẫn còn phải cần thêm một chút thời gian nữa.
[Tuy nhiên, thật đáng tiếc khi không thể có trong tay con mắt của Shuria. Thứ xích nhãn có thể trực tiếp nhìn thấy ma lực đó tuyệt đối sẽ là một nguyên liệu hoàn hảo cho ma đạo cụ]Trong quá khứ, đã không biết bao lần tôi sử dụng mắt rồng cũng như mắt của sói băng khổng lồ cho ma đạo cụ. Nếu như lần này tôi có thể sử dụng xích nhãn, có lẽ, có lẽ sẽ tạo ra được một ma đạo cụ phải khiến bia đá công nhận.
Thật sự là một ác ma biết cách chọc tức người khác. Nhờ mày mà tao đã thực sự được giúp ích rất nhiều, nhưng cũng nhờ mày mà tao đã đánh mất đi cơ hội của mình.
[Mà thôi, chỉ cần sử dụng thành thạo sức mạnh ma pháp này, đến một lúc nào đó chắc chắn mình có thể tạo ra thứ ma đạo cụ khiến bia đá công nhận]Thứ đã mất rồi thì chẳng còn cách nào khác. Thay vì tiếc nuối thì cần phải suy nghĩ những hành động cho sau này.
[Quả nhiên, bằng cách nào đó cần phải rời khỏi thành phố này để bắt đầu một cuộc hành trình tu luyện và thu thập nguyên liệu rồi. Mình đã tốn quá nhiều thời gian cho việc trưởng thành tại vùng đất này, quả thực thay vì chỉ ngồi đợi những vật liệu có tư chất tốt thì việc tự mình ra ngoài tìm kiếm sẽ tốt hơn nhiều]Mặc dù nơi đây là đầu mối giao thương nơi các vật phẩm từ khắp nơi được tập trung về, thế nhưng những vật phẩm tốt quả thực hay được bày bán với giá cao tại vương đô và những vật phẩm như thế có khuynh hướng tập trung ở đế quốc nhiều hơn là ở vương quốc.
Đại khái những vật liệu ở phẩm chất này cũng đủ để sử dụng cho việc nghiên cứu, nhưng nếu để dành chế tạo ra ma đạo cụ khiến bia đá công nhận thì sẽ không biết phải chờ tới khi nào.
Còn nữa, công việc lãnh chúa thì sẽ thế nào đây. Cha mẹ hiện đang bận xây dựng các mối quan hệ ở vương đô, thế nên không thể cứ vứt đấy mà bỏ đi được, quả nhiên cần phải thiết lập một người quản lý.
Cho dù nói vậy thì tôi là người con duy nhất, và bằng cách nào đó đi nữa việc làm vừa lòng cha là hoàn toàn tất yếu.
[Bắt đầu xuất hiện những câu chuyện về các cuộc tấn công của ma vương ngày càng trở lên mãnh liệt hơn, và nếu như thế thì việc gia nhập vào tổ đội của vị anh hùng trong truyền thuyết là cách tốt nhất…..]Nếu vậy thì, hoàn toàn có thể với danh nghĩa đó mà đường đường chính chính rời khỏi lãnh địa, sẽ không phải là bỏ mặc lãnh địa một cách tùy ý vì sở thích.
Cho dù có là cha hay những quý tộc của vương quốc chẳng phải cũng sẽ không thể phản đối việc tham gia vào công cuộc thảo phạt ma vương còn gì.
Mặc dù việc đó sẽ khiến người cha coi trọng huyết thống của tôi bực mình đi nữa, nhưng thật ra nếu tệ nhất là tôi có chết đi nữa thì ông ấy cũng sẽ nhận một đứa con nuôi, hoặc lại sinh một đứa mới, và có vẻ dù thế nào đi nữa thì cũng sẽ làm thôi.
Thật không khó để tưởng tượng danh tiếng có thể nhận được khi trong gia đinh có một người từng tham gia vào cuộc hành trình của anh hùng.
Có một thời điểm ở vương đô đã nổi lên những tin đồn về việc tiến hành triệu hồi anh hùng, không biết mọi chuyện giờ sao rồi nhỉ
[Yumis sama, bữa ăn đã sẵn sàng]Mới nghĩ đến đây thì Sori đã quay trở lại.
Cô ấy đẩy chiếc xe chứa đầy đồ ăn vào trong phòng và bày biện chúng lên bàn một cách đẹp mắt.
[Hôm nay có món thịt nhồi ruột heo nướng, trứng chim Crook nướng và bánh mì trắng. Món tráng miệng gồm có sữa dê khuấy đều với quả Chiigo với vị ngọt mạnh. [Cảm ơn, hôm nay trông có vẻ cũng ngon quá]Sau đó bữa ăn kết thúc với việc 2 chúng tôi vừa thưởng thức các món ăn vừa ve vãn nhau.
Việc mớm nước hoa quả tráng miệng cho nhau càng khiến cho vị ngọt tăng thêm và trở lên ngon lành hơn hẳn. Tôi hoàn toàn say sưa tận hưởng cách uống này.
Dù rất muốn kéo dài khoảng khắc này mãi, nhưng đáng tiếc không thể như vậy mãi được, tôi sửa soạn trang phục dùng để ra ngoài.
[Hmm, hôm nay lại có công việc ở tòa thị chính phải không, cố gắng lên nhé, Yumis sama] [Ừ, cảm ơn]Vừa mới cầm đến tay nắm cửa và định ra khỏi phòng, thế nhưng bỗng nhiên tôi thấy hứng thú và gọi Sori.
[Xin lỗi, nhưng nhờ chút được không Sori] [? Vâng, chuyện gì vậy Yumis sama] [Có thể kéo chiếc váy của bộ trang phục hầu gái đó lên chút chút được không] (Shan: đoạn này tiếng Nhật nó dùng từ vừa khít, vừa sát – sát với khít cái gì thì để trí tưởng tượng bay xa vậy) [Ế?!]Khuôn mặt Sori hoàn toàn đỏ ửng lên
Sau khi yên lặng và nhìn, Sori cuối cùng cũng ngại ngùng nắm lấy chiếc váy và từ từ kéo lên
[Thế… thế này đã được chưa ạ Yumis sama]Nhờ vào chiếc váy được Sori vén cao lên làm để lộ ra đôi chân thon dài tuyệt đẹp cùng chiếc quần lót.
Đôi chân tuyệt đẹp ấy không hề có bất cứ chút thương tích nào như trong giấc mơ. Về cơ bản thì hôm qua tôi đã gọi Sori vào phòng ngủ, tức là ngay trước khi đi ngủ cô ấy đã ở ngay bên cạnh tôi, vì thế chắc chắn không thể có chuyện như trong giấc mơ xảy ra được.
(……Mình đang lo lắng chuyện gì thế này, chắc là do suy nghĩ quá nhiều thôi)
Có lẽ sau đây mình sẽ thử nói với linh mục về chuyện “Gặp ác mộng” để ông ấy xem thử tình trạng thế nào.
Rồi quyết định vây đi. Ôi ôi, nhìn Sori tiếp tục làm cái điệu bộ ngại ngùng kia trong khi khuôn mặt đã đỏ ửng hết cả thật đáng yêu không thể chịu nổi đi mà.
Sau khi thưởng thức thêm dáng vẻ ấy một chút nữa, tôi rời khỏi nhà tới tòa thị chính để giải quyết công việc của ngày hôm nay.
Theo như hiện tại, thì hoàn toàn không có bất cứ điều gì xấu xảy ra cả.
Tôi vừa rảo bước trong thành phố vừa mơ tưởng đến viễn cảnh tương lai được cùng Sori gắn bó.
☆
(Aaa,nó còn định tiếp diễn đến bao giờ cơ chứ, cái giấc mơ này)
Sau đó, là những chuỗi ngày vẫn tiếp tục nhìn thấy giấc mơ đó.
(Nếu như giống với mọi khi, thì sắp đến lúc thức giấc rồi đây)
Sau khi phải nhìn thấy quang cảnh như y nguyên như thế, tôi nghĩ rằng mình sẽ thức giấc như mọi khi thế nhưng giấc mơ hôm nay có một kết thúc hoàn toàn khác với mọi ngày.
[Nào, giờ thì việc chuẩn bị đã hoàn thành. Bà chị gái ngu ngốc? Vẫn chưa kết thúc đâu, sau khi chị vén bức màn của vở kịch lên những con rối vẫn tiếp tục nhảy múa đấy.]Lần đầu tiên Shuria quay về phía vị trí tôi vẫn luôn đứng theo dõi và nói.
(Gì?)
Nhìn lại gần hơn, con ngươi ấy không phải màu đỏ tươi rực rỡ như trong kí ức của tôi, đó là một màu đỏ như máu ứ đọng đầy bóng tối.
Tôi căm ghét không thể chịu nổi khi nhìn vào cái ánh mắt đầy vẻ kiên nhẫn ấy, thế nhưng, mọi chuyện vẫn vậy, trong giấc mơ, tôi không thể tự do chuyển động theo ý chí của mình.
[Vẫn chưa kết thúc đâu, tuyệt đối sẽ không để kết thúc. Đầu tiên tôi sẽ khép lại tấm màn cuối cùng này. Hãy tận hưởng, hãy vui vẻ mà tận hưởng đi.]Nở một nụ cười đầy vẻ sợ hãi, tôi bật dậy khỏi giường cùng khoảng thời gian khi thấy có gì thứ gì đó lạnh sống lưng đang trào lên.
Hôm qua, chắc chắn tôi đã gọi Sori vào phòng và sau đó chúng tôi đã cùng nhau ngủ.
Tôi cuống cuồng nhìn sang bên, Sori đã không còn ở đó nữa.
[Gushishishishi, Gushishishishi] [Ai đó]Trong lúc đầu óc đang hoảng loạn, tôi nhìn xung quanh, đó vẫn là căn phòng của tôi như mọi khi.
Không, có một điểm khác biệt
Trên chiếc bàn trong phòng, một con gấu nhồi bôi với thiết kế đầy những vết vá chằng chịt được đặt ở đó. Đây chẳng phải là một trong những thứ Sori đã từng trao cho Shuria sao
Tôi vẫn nhớ rõ vì cái thiết kế đặc trưng đó.
(Sao thứ đó lại ở đây……)
[Gushishi, Gushishishi]Điều làm tôi giật mình là âm thanh đó dường như phát ra từ con gấu bông. Không chỉ mỗi vậy, nó mở cái khóa kéo trên cơ thể thứ tôi vốn nghĩ chỉ để trang trí và lôi ra một bức thư.
Nó làm một động tác chào giống hệt như đang tỏ vẻ khinh thường rồi sau đó đặt bức thư xuống bàn và lao vút ra ngoài cửa sổ.
[Chờ..chờ đã]Tôi vội vã đuổi theo ngay khi con gấu bông lao đi nhưng khi thử tìm kiếm hành tung của nó từ trên cửa sổ nhưng nó đã rẽ vào góc giữa những ngôi nhà ở xung quanh đây.
Kệ việc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, để ngăn chặn sự bất an đang ngày một phình to, tôi nhanh chóng xác nhận lại sự tình.
Ở mặt trước của phong thư có ghi dòng chữ “Giấy mời”. Tôi lật mặt sau lại thì ở phần tên người gửi là “Shuria cùng kẻ báo thù mà mày không hề biết là ai”
Tôi có cảm giác rằng nội dung được viết trong thư này có gắn kết với những điều mà tôi đã thấy trong những giấc mơ trước đó.
[Sori, Soriii. Cậu đang ở đâu vậy? Trả lời mình đi. Soriiiiiiii]Không hề có tiếng hồi âm dù tôi đã cố gắng gọi to hết mức.
Nghe thấy tiếng gọi, những người giúp việc khác lao đến, nhưng cho dù ai có nghe thấy đi chăng nữa cũng không thể giúp giải đáp điều này.
Ngày hôm đó, Sori đã hoàn toàn biến mất khỏi căn nhà của tôi.
NeptuniaVN
Đọc tiếp: Chương 2 – Phần 24: Anh hùng và Shuria, thông báo khai màn