Anh hùng và Shuria, thông báo khai màn
Kết cục là, dù có tìm kiếm mọi ngóc ngách trong khắp dinh thự, cho đến cả căn phòng cá nhân đặc biệt đi chăng nữa vẫn không thể tìm ra bóng dáng của Sori.
Bình thường thì người hầu sẽ sống chung phòng với nhau, nhưng vì xuất thân quý tộc cùng với để tiện lợi cho những cuộc gặp gỡ bí mật mà cô ấy được sử dụng một căn cá nhân riêng biệt.
Tất cả mọi người không một ai biết thời điểm Sori biến mất là lúc nào.
(Không, bình tĩnh lại tôi ơi. Về cơ bản chẳng phải hôm qua chúng tôi đã ngủ cùng nhau sao. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ trước đây đã từng có lần Sori mất đi ý thức vì quá mệt mỏi. Thế nhưng…)
[……….đầu mối còn sót lại chính là lá thư này]Trong tay tôi là một bức thư đang được niêm phong.
Phong thư nhuốm màu đỏ tươi làm tôi có cảm giác chẳng lành.
Cho dù vậy, đây chính là đầu mối duy nhất về Sori.
Vừa mang cảm giác bất an trong lòng, tôi mở phong thư.
Bên trong là loại giấy màu xanh có mang gia huy của nhà tôi. Đây chính là loại thư có thể ghi âm và phát lại giọng nói.
[Nào, Yumis Ane sama thân mến. Vũ đài của buổi kịch sẽ là vào tối nay, ngay sau khi mặt trời lặn. Nếu muốn đoạt lại Sori thì em khuyên bằng bất cứ cách nào cũng hãy toàn lực mà đến đây. Về địa điểm thì vào lúc hoàng hôn tại con đường ở cổng phía tây sẽ có người đến đưa đi. Vậy nhé, chúc vui.]Giọng nói có vẻ vui sướng mà tôi nghe thấy không sai chính là của Shuria.
Giọng nói hết sức tự nhiên này, khác biệt hẳn với lúc bị tôi sử dụng như thức ăn cho ác ma. Đó là giọng nói rất thật của một người đang sống.
Nó cũng chính là bằng chứng cho việc Shuria vẫn còn đang sống, bằng chứng rằng giấc mơ đó không chỉ là giấc mơ.
[Tại sao? Nó vẫn còn sống…….?]Đúng như dự cảm, thế nhưng lý trí của tôi đã nhanh chóng xua tan ý nghĩ đó.
Không thể nào có chuyện đó. Bằng cách nào mà một con bé bị mất đi ma pháp có thể vẫn sống sót ở một nơi như thế.
Con ác ma đó, nó đã trở thành đồng mình của Shuria ư?…….Chuyện đó càng không thể nào.
Khế ước với ác ma cũng có trình tự tương ứng, kể cả con ác ma đó có muốn đi chăng nữa cũng không thể có chuyện nó và Shuria có thể thiết lập khế ước được.
Hơn nữa, nếu ác ma không thực hiện khế ước với con người thì nó không thể làm bất cứ thứ gì cho 1 ai được. Tóm lại việc con ác ma ấy hiệp lực với Shuria là không thể xảy ra.
Chính vì thế chắc chắn không thể có chuyện con ác ma bỏ lỡ cơ hội đoạt lấy sinh mạng Shuria.
Thế nhưng, hiện thực thì Shuria vẫn còn sống và đang nhe nanh về phía tôi.
(Không, chuyện đó để sau. Việc trước hết giờ là làm cách nào để đưa Sori……)
[Gọi Ronbert đến đây]Chẳng mấy chốc một gã to lớn luôn mang cái bầu không khí thô lỗ xuất hiện
[Cô gọi tôi sao, tiểu thư]Tôi có quyền tự do điều động 50 người trong đội quân tinh nhuệ trực thuộc quân đội của lãnh chúa. Hay nói cách khác đây chính là đội quân đảm nhận những công việc dơ bẩn của riêng tôi.
Đây là những con tốt có thể dễ dàng sử dụng được cấu thành từ những kẻ như là mạo hiểm giả cho đến các cựu lính đánh thuê đã rút lui khỏi chiến trường.
Chúng nhận trách nhiệm ám sát những kẻ gây cản trở, hay cố gắng đánh hơi thấy thứ gì từ việc nghiên cứu của tôi, thậm chí đến cả hủy diệt cả một ngôi làng.
Chỉ cần cho chúng những món hời, chúng sẽ ngoan ngoãn làm mọi thứ, vì vậy đây là những kẻ rất hữu ích để sử dụng trong thời điểm thế này.
[Ronbert, có việc đấy] [Vâng vâng, đương nhiên thù lao của lần này thì….] [Không cần phải lo lắng, mỗi người sẽ được trả một đồng vàng, thế nên hãy tập trung tất cả mọi người trong đội nhanh nhất có thể] [Tất cả mọi người ư?]Ronbert mở to mắt kinh ngạc.
Gần như chưa từng có tiền lệ cho việc huy động tất cả thành viên để thực hiện những phi vụ dơ bẩn, kể cả khi thực hiện ám sát cũng chỉ cần khoảng 5-6 người. Ngoại trừ những lúc đó, chúng chỉ được sử dụng với danh nghĩa đội quân tình báo.
Tuy vậy, mặc dù tôi hiểu điều đó, nhưng lại không thể kìm nén cái cảm xúc nóng ruột này.
[Đúng, toàn bộ, lần này sẽ không ám sát ai cả. Sori đã bị kẻ nào đó bắt cóc, vì thế mục tiêu là đoạt cô ấy trở về] [Gì cơ, sao lại là chúng tôi? Nếu là việc bắt cóc người thì chẳng phải nên để quân đội chính thống của lãnh chúa ra mặt ư?] [Nếu thế, thì ta sẽ không thể đày đọa cái lũ chết tiệt đó được. Ta đang không kể kiềm chế nổi việc muốn xé xác chúng nó ra.]Tôi nheo mắt lại và lườm sang phía Ronbert, cùng với cái cảm xúc mãnh liệt đang dâng cao này, một lượng ma pháp với mật độ lớn lớn được tỏa ra xung quanh.
[Nếu được rồi thì hãy chuẩn bị chiến lực mức cao nhất, thời điểm là lúc hoàng hôn] [Đã rõ, thưa tiểu thư]Ronbert im lặng rời khỏi phòng với một đống tiền vàng. Sau đó tôi tiếp tục suy nghĩ một mình trong phòng.
[…………..]Có quá nhiều điều tôi không hiểu.
Tại sao con bé Shuria vẫn còn sống, giấc mơ đó là thứ quái quỉ gì.
Dù có suy nghĩ thế nào thì cái tình trạng này cũng có liên quan đến giấc mơ đó, tuy nhiên cho đến tận hôm qua cũng không có bất cứ khác thường nào thay đổi ở Sori, cũng không hề có dấu vết bị tra tấn.
Liếc mắt nhìn ra phía bên ngoài, mặt trời vẫn còn đang trên cao.
Nghiến răng vì tức giận, tôi bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thảm sát Shuria và đồng mình của nó, những kẻ dám bắt cóc Sori.
☆
Chuẩn bị hoàn tất, đội quân của tôi đã tập trung đầy đủ ở con đường phía cổng đông với ý chí chiến đấu cao nhất. Trên danh nghĩa chúng tôi sẽ đi tuần tra ở khu rừng phía đông bắc và diễn tập quân sự. Đó là câu chuyện rằng lũ mũ đỏ có vẻ như đã xuất hiện, chúng tôi sẽ điều tra để xác nhận xem rằng liệu có một chủng loại dị biến mạnh mẽ nào mới được sinh ra hay không sau khi phát hiện một xác chết kì lạ.
Lấy lý do thảo phạt lũ mũ đỏ, vì thế mỗi người trong quần đoàn được trang bị đầy đủ vũ trang từ tay chân lên đến tận đầu, kể cả thấp nhất cũng được khoác lên mình chiếc áo giáp kim loại quý giá. Vì thế gần như không có dị nghị đặc biệt nào về việc chúng tôi xuất quân khỏi thành phố.
Và rồi, cái thứ ấy xuất hiện một cách đột ngột tại chỗ đó.
[Thứ kia là……chính lúc đó]Thứ đang đi bộ trên con đường nối liền với khu rừng phía đông bắc chính là con thú bông đã biến mất đột ngột sau khi trao bức thư.
[Gushishishi]Con gấu bông dừng lại, vẫy tay gọi với cái vẻ khinh thường rồi nhanh chóng bước tiếp.
[Đuổi theo] [Rõ]Chúng tôi tiếp tục tiến tới và đảm bảo không để mất dấu con gấu bông.
Cảm giác căng thẳng được truyền tới từ phía sau lưng, tôi không thể để mất tập trung chỉ vì cái bầu không khí hay cảm xúc của bản thân lúc này được.
Việc kẻ địch có mạnh hay không vẫn chưa rõ, hơn nữa, tôi đang trong trạng thái bất lợi vì kẻ địch nắm giữ con tin mà đột nhiên còn xuất hiện một con búp bê có khả năng tự mình di chuyển.
Quân đội của tôi đang trong trạng thái cảnh giác cao độ sẵn sàng ứng phó vì đã quá quen với những công việc mờ ám nơi mà thứ gì không thể lý giải chính là mối hiểm họa lớn nhất.
Chẳng mấy chống chúng tôi đã vào trong rừng, sau khoảng 1 giờ đi bộ, chúng đã đợi sẵn ở ngay phía trước.
[Khỏe không, chị Yumis, và xin chào tất cả mọi người. Tôi nhiệt liệt hoan nghênh quý vị bằng tất cả tấm lòng]Giọng nó giống như tiếng chuông ngân vang.
Như thể đây là lằn ranh chia cắt khu rừng, chỗ này là chiến trường được trải rộng hình tròn, bề mặt đất được gọt tỉa đến cả cỏ dại cũng không thể sống nổi.
Giữa trung tâm của đấu trường ấy, 3 kẻ đang ngồi dưới bóng từ một cành lớn vươn dài của cái cây héo khô không còn đến một chiếc lá.
Trong số đó, có 1 thiếu nữ với mái tóc bạc đung đưa trong gió đêm, mặc trên mình bộ váy liền màu đen và đang nở một nụ cười vô cùng tàn khốc.
[Là…….Shuria ư?] [Đúng vậy đấy, Yumis nee sama. Vì chẳng làm cách nào để có thể chết được, nên em mới biến thành cái bộ dạng tuyệt đẹp này đấy.] (Shan: Mình giữ nguyên nee sama để làm rõ việc Shuria vẫn đang xưng hô 1 cách cực kỳ lễ phép và kính trọng với Yumis y như lúc còn ở trong nhà)Nhìn Shuria cười khúc khích, tôi hoàn toàn không thể tiếp nhận những hình ảnh ngay trước mắt mình.
Cái bộ dạng ngây thơ ấy, còn cả cái bầu không khí nó mang trên mình, hoàn toàn như là một người khác. Thứ không hề thay đổi mà tôi có thể nhận ra chỉ là giọng nói và khuôn mặt ấy, cho dù vậy khi đứng đối diện trực tiếp với nhau thế này nó cũng làm cho tôi có cảm giác như một người hoàn toàn khác.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, cái dáng vẻ tự lấy tay sờ vào lưỡi cùng ánh nhìn khinh thường từ con mắt đỏ tươi ấy hệt như một con Succubus đang mời gọi.
Cái vẻ ngây thơ trước đó, đã hoàn toàn biến mất trong đôi mắt kia.
[Mặt trăng xanh biếc tối nay quả thật rất đẹp. Tuy nhiên sau khi kết thúc màn đối thoại này thì việc ngắm trăng cũng phải chốc nữa mới có thể thực hiện. Nhất định máu đỏ sẽ được ánh lên bầu trời đêm nay.]Cơn ớn lạnh ập tới hệt như bị một chiếc lưỡi bằng băng đá liếm dọc sống lưng.
Sau khi Shuria đứng dậy, 2 người còn lại cũng rời khỏi chỗ ngồi. Cái cây lớn ở chính giữa chỗ chúng đã ngồi hệt như thời gian vừa trôi qua rất nhanh, nó ngay lập tức mục nát cùng với mặt đất trở lên đen kịt.
[Gushishishi] [Vất vả cho ngươi khi phải dẫn bọn chúng đến đây rồi, Gấu]Shuria vui vẻ xoa đầu con gấu khi nó chạy về phía mình, người có vẻ là chủ nhân của nó.
[Có vẻ như tôi đã gặp 2 người ở đâu rồi đó rồi nhỉ, không nhầm là 2 người đã tiêu diệt con Black orc ngoài thành trước kia đúng không] [Ô, gì cơ, vẫn nhớ cơ à? Cứ nghĩ rằng sẽ lập tức quên ngay cơ] [Cứ tưởng là một con côn trùng không đáng để chú ý đến mà cũng có trí nhớ tốt quá nhỉ] [Lũ rác rưởi, quả nhiên trò chuyện là thừa thãi, trả Sori lại ngay]Ả người thỏ cùng tên tóc đen đang cười một cách khá vui vẻ.
Chắc chắn 2 đứa chúng nó đã giúp đỡ Shuria. Kẻ thù là 2 kẻ giống như chiến sĩ đã tiêu diệt con Black orc khi ấy cùng với con Shuria đã biến đổi bộ dạng, tôi sẽ không chủ quan. Nhưng nếu theo như thông thường, sẽ không có chuyện một người đã đạt được năng lực ma pháp như tôi thua chúng.
À phải rồi, đến lúc đưa nó ra rồi nhỉ. Mèo, dẫn lên đây.
Khi Shuria búng tay ra hiệu, con mèo bông mà hôm ấy tôi đã mua cho Shuria xuất hiện. Một tay nó cầm chiếc dao bằng vải, trên lưng đeo chiếc dĩa và tay còn lại nắm một sợi xích
[Nishishishi] [Ư, aaaa] [Sori]Sori đang bò bằng cả 2 tay và bị lôi đi phía sau con mèo. Trang phục của cô ấy đã trở nên tơi tả, cả tay và chân bị xích lại bởi đám xích sắt thô ráp.
Sori bị đeo một chiếc vòng cổ da mà người ta sử dụng khi huấn luyện thú vật, chiếc vòng cổ được nối với sợi dây xích mà con mèo đang nắm.
[Mèo, thả nó ra] [Nishi] [Gì…….]Con mèo bông thả tay ra và dùng chiếc dao cắt đứt sợi dây xích đang trói chân và tay Sori.
[Nào nào, nhanh chóng mà đi đi chứ] [Ế..A]Như bị ngôn từ của Shuria thôi thúc, dù đang vô cùng hoang mang Sori bắt đầu tiến về phía này.
Sori dường như không thể chịu đựng được và bước đi với khuôn mặt như sắp khóc.
[Yumis sama, Yumis samaaaaaa] [Soriii]Dù Sori có tơi tả thế nào tôi cũng cố gắng hết sức để đón lấy cô ấy một cách dịu dàng.
[Aaa, aaa, Sori bị thương đến mức này……]Không phải, thứ này không phải Sori.
[Tiểu thư, buông ra]Ngay lúc tôi mới nghĩ thế, tiếng Ronbert vang lên từ bên cạnh và lưỡi kiếm được chém xuống.
Ngay lúc trong đầu vừa nghĩ rằng đây là bẫy và định lột lớp vỏ của thứ mang hình dáng Sori ra nhưng tôi đã chậm hơn Ronbert 1 bước.
[Gushishiiii]Sori giả mạo, từ lúc nào đã xuất hiện trong tay lưỡi dao ngắn được gắn 8 viên thủy tinh màu sắc và đâm thẳng vào tôi. Ngay trước mắt tôi, nó nở một nụ cười nhạo báng và khuôn mặt trở nên méo mó.
Thứ này giống với giọng cười đáng sợ của con gấu bông.
Con gấu nhảy lại phía sau tạo khoảng cách nhưng Ronbert không để thứ giả mạo ấy có bất cứ cơ hội kháng cự nào và chém lìa tay nó.
[Thanh âm đáng sợ vang vọng của tinh linh gió – Lục lôi nhất thiểm (Lightning)] [Gushishijijijiiiiiiiiii]Tia sát đuổi theo và thiêu cháy nó đến mức không còn sót lại bất cứ thứ gì, tại nơi tia sét đánh xuống chỉ còn chút sương mù nhẹ đung đưa rồi biến mất.
[A, quả nhiên thứ đồ giả trông có vẻ giống ấy sẽ ngay lập tức bị lộ mà]Shuria nói như không hề có chuyện gì và rồi lại khúc khích cười.
[Hihi, nào, sau đây mới thực sự bắt đầu đấy. Hôm nay diễn viên chính trên sân khấu này sẽ không chỉ mỗi Shuria đâu]Cố gắng kiếm chế lòng hận thù đang phủ kín trong đầu vì bọn chúng dám giả mạo Sori, tôi rút thanh kiếm đang đâm mình ra.
Thanh đoản kiếm sau khi được rút ra liền lập tức tan biến như sương.
[Cái quái….]Các ngươi đã làm gì, tôi muốn hỏi nhưng lại không thể cất tiếng
[Aaaaaaaaaaaaa………..]Một lượng lớn kí ức xa lạ đang thiêu cháy tâm trí. Tôi cảm thấy như có thứ gì đó đang trực tiếp chảy vào đầu mình. Không, đây không giống với thứ gì đó xảy ra trong đầu, phải nói là với linh hồn mới đúng. Giống như một mớ hỗn độn đang hòa lẫn vào nhau, cơ thể tôi bị công kích bởi thứ cảm giác như một phần linh hồn đang bị ghi đè lên.
☆
Sao rồi, diễn biến tốt chứ?
Diễn biến hoàn toàn tốt ngoài dự tưởng của của tôi. Tôi chưa từng sử dụng cách này, nên không biết liệu nó có khả năng hoạt động hay không. Cho dù là bản thân nghĩ nó chỉ giống như lý thuyết suông nhưng cuối cùng nó có thể đạt đến mức độ hiệu quả này.
Nếu như tốt để ý sớm hơn thì đã có thể dùng nó lên đám Balcas, thật đáng tiếc.
[Tiểu thư, chết tiệt, lũ chúng nó đã làm gì]Một kẻ có vẻ đóng vai trò cầm đầu trong đội quân của Yumis hét lên.
[Sao vậy, ta chỉ vừa mới nghĩ mình đã nhớ ra chút gì đó.]Thanh kiếm đã đâm Yumis là thứ đã được phủ đầy ma lực hết mức có thể mang tên [Bát mục thấu bản kiếm] (Thanh kiếm trong suốt với 8 con mắt)
[Bát mục thấu bản kiếm] có khả năng biểu thị và ghi chép lại bảng trạng thái của đối phương.Nó sẽ lấy những thông tin gì và từ đâu.
Không phải từ xác thịt, nếu chỉ mỗi xác thịt, nó sẽ không hiển thị danh tính ở phần trạng thái. Não ư, thế nhưng đến cả một đứa trẻ sơ sinh chưa hiểu ngôn ngữ nó cũng sẽ hiển thị danh tính.
Vậy thì, chắc là thông tin từ linh hồn.
Ở thế giới này, linh hồn thực sự tồn tại. Tiêu biểu có thể nói đến sự tồn tại của lũ Undead như Reis.
Nếu như bảng trạng thái thao tác những thông tin đã được hiển thị của linh hồn, những bản sao thông tin linh hồn còn lưu lại trong [Bát mục thấu bản kiếm] . Nếu thế để bảng trạng thái có thể biểu thị, thì linh hồn của Yumis sẽ phải cho phép trực tiếp duyệt những thông tin của linh hồn trong lần chơi đầu tiên còn gì.
Không, dù bản thân tôi nghĩ việc này thuận tiện đến chết đi được như thế, nhưng khiến nó có thể nhớ ra bản thân mình ở lần chơi đầu tiên như vậy quả là một món hời. Việc hoạt động tốt hơn mong đợi này chính là nhờ mức độ level đó.
Dù bất cứ trường hợp nào thì mọi việc cũng sẽ không thay đổi, chỉ là việc đưa vào nhưng thông tin đã lựa chọn có thể có chút sai số. Tuy nhiên nếu có thể nhớ ra, nó hẳn sẽ la lên với cái biểu cảm không bị hỗn tạp và giảm bớt việc bối rối.
Sau đó tôi theo dõi bộ dạng của nó, có vẻ như mọi thứ đều tiến triển tốt.
[Ha……ha……Cái gì….thế này. Ngươi đã làm gì. Kí ức này….. rốt cục là……] […………Ukei Kaito, anh hùng được triệu hồi từ thế giới khác, chắn chắn là đã giết, không, đã giết? Thế nhưng, chắc chắn đây là kí ức của ta]Những lời nói rỉ ra mà tôi có thể nghe được, quả nhiên đó là những ngôn từ lúc trước như trong nhận thức của tôi.
[AAAAAAAAaaa…………]Sau đó sự hoan hỉ một cách ấn tượng sôi sục lên.
[Aha, hahahahahahaha……….. AAa………aaaaaaaaaa…….tao vui lắm, tao thực sự rất vui đấy Yumis. Tao có thể gặp lại mày một lần nữa như thế này. Lần cuối cùng gặp gỡ là khi tao bị giết phải không, cuối cùng thì tao cũng có thể tiếp tục nhảy múa. Khai màn, khai màn là khai màn đấy. Đây chính là màn diễn lần thứ 2 của thằng anh hùng ngu ngốc. Tao không cho phép việc từ chối diễn xuất đâu, ma thuật sư.]Là ghi đè lên à, hay cái tên lưu trữ đã thay đổi.
Mà sao cũng được, tôi không quan tâm, kết cục sẽ vẫn vậy.
Nó đã nhớ lại, chỉ cần thế là đủ.
[……..Ta hoàn toàn không hiểu gì cả, kết cục ngươi là kẻ sẽ ngáng đường giấc mơ của ta?] [Đúng vậy đấy, nào giống như tao đã từng thề. Tao sẽ giết, tao sẽ giết tất cả lũ chúng mày. Đầu tiên sẽ là mày, Yumis ạ!! Tao sẽ nhấn chìm mày xuống đáy của tuyệt vọng, đau xót và uất ức, tao sẽ cho mày chết ở tận cùng của thống khổ.!!!!]NeptuniaVN
Đọc tiếp: Chương 2 – Phần 25: Anh hùng cùng đồng bọn, cười trong máu và thảm sát